Sau đó, Từ Khuyết cũng không nói nhiều nữa, cùng với Diệp Húc và Hồ Khoan chậm rãi tiến về phía trước.
Lúc này, bộ ba bang chủ đã đến Huyết hải.
Bọn họ ngước mắt nhìn hòn đảo cách đó vài dặm, họ cứ đứng đó không di chuyển.
Đối với một người bình thường mà nói, hàng chục dặm có lẽ rất xa.
Tuy nhiên, đối với những cường giả như bọn họ, chỉ cần hơn mười nhịp thở đã có thể nhìn thấy được nó một cách dễ dàng.
Thế nhưng, lúc này mới qua mười mấy giây đã khiến bọn họ e ngại và sợ hãi.
Trong số họ, một người đàn ông mặc áo giáp vàng nói: "Bang chủ, chúng ta nhất thiết phải bay qua hòn đảo đó sao?"
“Đúng.” Bang chủgật đầu.
"Nhưng, Huyết hải này..." Một đàn ông khác mặc áo giáp màu bạc chần chừ nói.
Bang chủ xua tay ngắt lời: "Không có chuyện gì đâu, ngươi hãy đi trước đi."
"Cái này..." Sắc mặt người mặc áo giáp màu bạc hơi đổi.
“Cái gì? Ta không có nhiều thời gian rảnh như vậy đâu!
Nếu ngươi đi qua thành công, đó sẽ là một công lớn.
Nếu không vượt qua... Hừ!"
Một tiếng hừ này của bang chủ như dùng búa đập mạnh vào ngực người đàn ông mặc giáp bạc, buộc hắn phải lùi lại về phía sau nhiều lần.
Mặc dù trong lòng người đàn ông mặc áo giáp bạc đang sợ hãi nhưng hắn vẫn phải nghiến răng chịu đựng.
Hai chân hắn bất ngờ đạp trên mặt đất, cả người hóa thành một ngôi sao băng, phóng về phía hòn đảo.
Hắn phải đến hòn đảo càng sớm càng tốt.
"Xẹt!"
Nhưng ngay khi người đàn ông mặc áo giáp bạc đang bay được nửa chặng đường thì một cái xúc tu to lớn đột nhiên lao ra từ Huyết hải, nó hung hăng kéo mạnh người đàn ông mặc áo giáp bạc vào trong Huyết hải.
Chỉ thấy...
Sau đó trong Huyết hải xuất hiện vài bọt khí rồi không còn tiếng động nữa.
Biển lặng, mặt biển màu đỏ tươi, gió biển mang theo một mùi hương ghê tởm... Khiến cho mọi thứ đều trở nên quỷ dị, vô cùng đáng sợ.
“Chết… Chết rồi sao?” Người đàn ông mặc giáp vàng nuốt nước bọt, sắc mặt tràn ngập sự kinh hãi.
Phải biết rằng, người đàn ông mặc giáp bạc cũng là một cường giả cấp Vương như hắn.
Đường đường là một cường giả cấp Vương mà lại chết như thế?
Thật sự làm cho người khác vô cùng sợ hãi.
Rốt cuộc thì cái xúc tu đó là gì?
Cấp Hoàng?
Cái gì không biết rõ... Mới là thứ đáng sợ nhất.
Bang chủ hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Ngươi cũng qua đó đi."
"Bang chủ..." Người mặc áo giáp vàng tái mặt nói.
“Sao vậy, có cần ta giúp ngươi không?” Bang chủ thấp giọng nói.
"Được… Được, ta đi."
Trong lòng người mặc áo giáp vàng dù không muốn nhưng cũng thả người bay vọt lên.
"Xẹt!"
Kết cục vẫn không có gì thay đổi, chính là cái xúc tu to lớn kia lao ra từ Huyết hải rồi túm hắn đi.
Nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn!
Tuy nhiên, người đàn ông mặc áo giáp vàng đã sớm có phòng bị.
Hắn bất ngờ lắc người trong không khí, thành công né sang một bên.
"Bùm!"
Thế nhưng, một bàn chân to, nặng nề đột nhiên giẫm lên đầu người đàn ông mặc áo giáp vàng.
Đó là bang chủ!
Bang chủ lại lấy người đàn ông mặc áo giáp vàng làm mồi nhử và bàn đạp, một lần nữa tăng tốc trên không trung.
"Xẹt!"
"Xẹt!"
Mặc dù từ trong Huyết hải lao ra thêm vài cái xúc tu nữa nhưng chúng vẫn không thể chặn đánh được bang chủ.
Nhưng, người đàn ông mặc áo giáp vàng bị bang chủ dẫm lên đang rất thảm.
"Xẹt!"
Ngay lập tức có vài xúc tu to lớn đã quấn lấy quanh người hắn, sau đó kéo thẳng xuống dưới biển sâu.
"Lục bục!"
Sau một trận bọt khí sùng sục, toàn bộ Huyết hải lại trở nên yên tĩnh.
Lúc này, bang chủ đã thành công tới được hòn đảo, hắn không hề quay đầu lại mà đi thẳng vào sâu trong hòn đảo.
Tất cả những điều này... Hồ Khoan và Từ Khuyết đều nhìn thấy hết, bọn họ có chút sững sờ.
Trước đây, bọn họ đã nghe nói về Huyết hải vô cùng đáng sợ.
Nhưng, đó cũng chỉ là nghe nói.
Hiện tại khi thực sự được chứng kiến lại là một vấn đề khác.
"Lục bục!"
Cổ họng của Hồ Khoan có chút khô khốc nói: "Từ... Từ bang chủ, chúng ta cũng phải đi qua đảo kia sao?"
Từ Khuyết nghiêm túc nói: "Cơ hội ở ngay trước mắt, cứ từ bỏ như vậy chắc chắn sẽ bị thiên lôi trừng phạt!"
“Vậy thì chúng ta qua đó như thế nào đây?” Vẻ mặt Hồ Khoan đau khổ nói.
Từ hơi thở và tốc độ phóng ra của hai tên mặc áo giáp, hắn biết đối phương rất có thể là cường giả cấp Tông sư.
Ngay cả cường giả cấp Tông sư cũng dễ dàng chết bởi những xúc tu trong Huyết hải.
Vậy mình còn có cơ hội trốn thoát sao?
Chuyện này thực sự như một trò đùa.
Từ Khuyết trầm ngâm nói: "Chúng ta đều ở trong trạng thái tàng hình, thứ trong Huyết hải chưa chắc đã phát hiện ra chúng ta... Cứ bay qua thôi!"
"Chưa chắc, nhưng nếu lỡ..." Hồ Khoan nói.
“Cầu phú quý trong nguy hiểm!” Từ Khuyết nói: “Ngươi hãy nghĩ thử xem… Một khi lên được đảo, chúng ta sẽ có cơ hội trở thành thần, thành thánh! Rủi ro và cơ hội luôn cùng tồn tại!"
Hồ Khoan như nghĩ đến viễn cảnh trở thành thần thánh, khóe miệng khẽ nhếch lên, bất giác gật đầu: "Liều mạng thôi!"
Từ Khuyết cười nói: "Vậy thì đợi thêm một giờ nữa, đợi đến khi bang chủ kia đi xa rồi mới đi qua. Lát nữa nhớ đừng làm ồn."
Diệp Húc nhìn hai người họ vừa hỏi vừa trả lời, trên mặt nở nụ cười quái dị.
Sau khi ẩn thân, quái vật xúc tu dưới biển sẽ không biết sao?
Chẳng lẽ quái vật có xúc tu kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào toàn bộ mặt biển?
Nghĩ cái gì đâu không.
Nó cần bao nhiêu mắt chứ?
Còn chưa đủ bắt nó mệt chết à ?
Hơn nữa, sau khi đến đảo, cơ hội sẽ là của ngươi sao?
Đây là đang nằm mơ à?
Không thấy bang chủ kia đã đi qua rồi hả?
Thế nhưng Diệp Húc vẫn đáp lại: "Được."
Bởi vì trong mắt của hắn, tất cả những nguy hiểm này không đáng kể chút nào, hắn chỉ búng tay một cái là có thể giết hết.
Bên cạnh đó, hắn còn cảm nhận được một luồng linh khí nồng đậm toả ra từ hòn đảo, có lẽ hắn có thể cho thêm vài bảo vật nữa vào chiếc nhẫn không gian của Uông Tư Nhã.
Một giờ sau, ba người họ đi về phía Huyết hải trong trạng thái ẩn thân.
Từ Khuyết nhỏ giọng nói: "Chúng ta... Cùng nhau nhảy đi!"
"Xẹt!"
Cả ba người họ bay về phía hòn đảo bằng tất cả sức mạnh của mình.
"Xẹt!"
Đúng như Diệp Húc dự đoán, quái vật xúc tu dưới đáy biển cơ bản không hề dựa vào mắt mà truy lùng mục tiêu.
Khi cả ba người vừa mới nhảy lên trên Huyết hải, những xúc tu khổng lồ trên biển khuấy động một hồi, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng cả ba người bọn họ như đồ ăn nhẹ vào bụng.
Ngay khi quái vật xúc tu chuẩn bị lao ra khỏi mặt biển thì một luồng áp lực đáng sợ như một ngọn núi khổng lồ ập đến quái vật xúc tu, khiến nó sợ hãi như một con chuột cảm thấy hơi thở của một con mèo, vội vàng chạy trốn vào trong biển sâu vô tận.
Hơi thở này, tất nhiên là do Diệp Húc phát ra.
Ngay sau đó, cả ba đã thành công đến hòn đảo.
Từ Khuyết nhìn lại Huyết hải vô tận, tự hào nói: "Ta đã nói ngươi có thể ẩn thân xuyên qua mà!"
"Tiếp theo, chúng ta hãy nghênh đón cơ duyên ở đây đi!"
“Được!” Hồ Khoan kích động nói.
Hai người bọn họ lại vui mừng.
Nhìn dáng vẻ kia, có vẻ như cơ hội đã ở phía trước, giờ chỉ chờ bọn họ nắm lấy.
Trong lòng của Diệp Húc âm thầm đau khổ nói: Nếu như ta không phóng ra áp lực thì các ngươi đều đã trở thành đồ ăn trong bụng quái vật xúc tu rồi.
Ba người cũng không nói nhiều nữa, bọn họ chậm rãi đi sâu vào trong đảo.
"Gào!"
Thế nhưng chưa đi được bao lâu, từ đằng xa chợt có tiếng gầm nhẹ truyền đến.
Một trận gió lớn như sóng biển ập đến.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo