“Mục Nham có bao giờ kể với chú về diện mạo và tên của người phụ nữ đó hay thông tin khác về cô ấy không?” Cẩn Tri hỏi.

    Lão Chu thở dài, lắc đầu: “Không! Hình như cô gái đó vô cùng cảnh giác nên Mục Nham đã hứa sẽ không nói với bất cứ người nào về cô ấy, sợ người khác biết bí mật rồi sẽ khiến cô ấy bị tổn thương. Chỉ có một lần cậu ấy kể, cô gái đó luôn mặc bộ đồ đen, Có lẽ Mục Nham là người duy nhất biết được cô gái có khả năng xuyên qua không gian đó là ai”.

    “Sau đó thì sao?” Cẩn Tri hỏi.

    Lão Chu nhướng mắt nhìn bầu trời: “Sau đó, Mục Nham bỗng dưng mất tích. Chẳng ai biết nguyên nhân, ngay cả người Phân tử ở trên núi cũng chịu. Bọn họ nói, bình thường Mục Nham liên hệ với họ thông qua sóng điện não. Nhưng vào một buổi tối, điện não đồ đột nhiên bị cắt đứt. Tuy nhiên, họ có thể cảm nhận thấy, Mục Nham không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Tôi nghi ngờ chuyện này liên quan đến nhà họ Thẩm. Đúng lúc Thẩm gia sửa sang lại khi biệt thự nên tôi đã lợi dụng cơ hội, đưa người Phân tử vào nằm vùng ở nơi ấy”.

    “Tại sao đêm hôm qua, họ đột nhiên thức tỉnh và làm loạn?” Cẩn Tri hỏi tiếp.

    Ứng Hàn Thời đáp: “Họ đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và Thẩm Gia Minh. Anh ta thừa nhận đã giết chết Mục Nham”.

    Cẩn Tri hiểu ra vấn đề. Bố con họ Thẩm bụng dạ thâm sâu, mấy năm qua chắc giữ kín như bưng chuyện sát hại Mục Nham. Người Phân tử mất nhân vật thống trị, nhất thời muốn điều tra chân tướng sự việc cũng không phải điều dễ dàng, vì thế mới tiếp tục mai phục chờ đợi. Hơn nữa, đối với họ mà nói, quãng thời gian ba năm chỉ tương tự một cái búng tay mà thôi. Cho tới hôm nay, sự thật đã được phơi bày, bọn họ lập tức tỉnh dậy.

    “Tôi không ngờ phản ứng của họ lại quá khích đến thế!” Lão Chu lên tiếng: “Tôi cho rằng, chỉ cần tìm ra hung thủ, trả được mối thù là họ sẽ dừng tay. Ai dè… Nhưng Mục Nham là người hiền lành, lương thiện, người Phân tử đáng lẽ phải giống cậu ấy mới đúng chứ? Tại sao thái độ của họ lại kịch liệt như vậy?”.

    “Có lẽ bởi vì người phụ nữ kia.” Cẩn Tri đáp: “Đêm qua, cô ấy xuất hiện ở nhà họ Thẩm, muốn cứu chúng tôi nhưng không được. Sau đó, cô ấy lấy đi con chip. Chắc cô ấy đã bị tấn công và người Phân tử biết được điều đó”.

    Ba người im lặng một lúc.

    Ứng Hàn Thời hỏi Lão Chu: “Giám đốc có cách nào ngăn cản bọn họ không?”.

    Lão Chu trầm tư vài giây rồi mới trả lời: “Chỉ Mục Nham mới có thể ngăn cản họ”. Ông ngẫm nghĩ, tiếp tục mở miệng: “Mục Nham từng nói, cậu ấy liên hệ với họ thông qua sóng điện não. Dựa theo kết cấu của người Phân tử thì dù bản thân cậu ấy chết đi nhưng ý thức vẫn còn. Chỉ là bây giờ, chúng ta không biết ý thức của cậu ấy đang ở đâu. Đám người Phân tử kia cũng đã mất liên lạc với cậu ấy.”

    “Thi thể của anh ta đang được đông lạnh ở nơi nào đó trong khu biệt thự.” Ứng Hàn Thời nói.

    “Vì thế, ý thức của anh ta nhiều khả năng bị ràng buộc ở nơi ấy?” Cẩn Tri tiếp lời, Ứng Hàn Thời gật đầu.

    Lão Chu: “Mau đưa tối đến ngôi biệt thự ngay”

    ***

    “Ý thức của Mục Nham có khả năng vẫn còn tồn tại ư?” Phó Tổng Tư vô cùng kinh ngạc.

    “Đúng thế!” Cẩn Tri gật đầu: “Anh biết thi thể của anh ta đang ở chỗ nào không?”.

    Phó Tổng Tư lập tức quay gót: “Mau đi theo tôi!”.

    Lúc này, mặt trời đã ló dạng ở phía đông, mọi người đi theo Phó Tổng Tư quay lại khu phòng nghiên cứu bí mật bên hồ. Hoá ra tầng hầm còn có cầu thang dẫn xuống dưới nữa. Tận cùng cầu thang xuất hiện một cánh cửa. Phó Tổng Tư nói nhỏ: “Thi thể Mục Nham ở trong đó. Bố con họ Thẩm đưa thi thể đến bệnh viện giải phẫu rồi bảo tôi đem đông lạnh. Họ bảo, sau này có lẽ vẫn còn hữu dụng”.

    Trang Xung chửi thề một tiếng. Lâm Tiệp rút súng, bắn mấy phát vào khoá cửa. Lão Chu mặt mũi tái nhợt.

    Cánh cửa sắt mở ra, luồng khí lạnh từ bên trong ập tới. Phó Tổng Tư là người đầu tiên xông vào. Lâm Tiệp cất giọng lạnh lùng: “Tốt nhất anh nên đưa ra lý do hợp lý, giải thích tại sao anh lại can dự vào những chuyện này”.

    Phó Tổng Tư dừng bước: “Tôi có nỗi khổ riêng”.

    Nhớ tới câu nói của Mục Nham, muốn ở bên người phụ nữ đó đến đầu bạc răng long, sau khi vụ con chip kết thúc, anh ta sẽ tỏ tình với cô gái, Cẩn Tri đột nhiên thấy đau buồn. Không biết nguyên nhân tại sao, cô có thể cảm nhận một cách sâu sắc nỗi bi thương của họ.

    Ứng Hàn Thời ở bên cạnh tựa như nhìn thấu tâm trạng của Cẩn Tri. Anh lặng lẽ nắm tay, đưa cô cùng đi vào bên trong.

    Căn phòng đông lạnh này không nhiều đồ, ngoài mấy chiếc tủ nhỏ chỉ có một chiếc tủ đông lạnh hình vuông cỡ lớn nằm ở giữa. Phó Tổng Tư nhìn chằm chằm tủ đông lạnh, cất giọng khàn khàn: “Thi thể ở đó”.

    Mọi người đều tiến lại gần. Viền mắt Lão Chu đỏ hoe, ông cất giọng run run: “Mục Nham, cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi”. Ông giơ tay đẩy nắp tủ đông lạnh nhưng không được. Trang Xung và Lâm Tiệp lập tức bước lên cùng giúp Lão Chu.

    Nắp tủ từ từ mở ra. Làn khói lạnh toả ra tứ phía. Sau đó, thi thể của người đàn ông dần hiện rõ trong tầm nhìn của cả nhóm. Người anh ta được phủ một tấm vải trắng, chỉ để lộ cái đầu. Đó là gương mặt giống hệt đám người Phân tử. Anh ta tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, diện mạo sáng sủa. Do bị đông lạnh một thời gian dài nên sắc mặt trắng bệch, tóc và lông mày cũng bị kết băng.

    “Mục Nham, xin hãy yên nghỉ!” Cẩn Tri nói khẽ. Mọi người đều trầm mặc, Phó Tổng Tư nhìn chằm chằm vào xác chết đến mức thất thần.

    Một lúc sau, Ứng Hàn Thời hỏi: “Phó Tông Tư, anh đã thử kết nối với điện não đồ của Mục Nham chưa?”.

    Phó Tổng Tư lắc đầu: “Chưa!” Ánh mắt anh ta lộ vẻ kinh ngạc: “Lẽ nào anh muốn dùng điện não nối với tế bào thần kinh trong não bộ của anh ta hay sao?”.

    Ứng Hàn Thời gật đầu: “Hãy chuẩn bị những thiết bị cần thiết”.

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Ứng Hàn Thời và Phó Tông Tư ngồi bên bàn, không ngừng thảo luận và chạy thử thiết bị điện não, kết nối với não bộ của Mục Nham thông qua vô số bộ phận cảm biến.

    Hồi xảy ra sự kiện trí tuệ nhân tạo ở thư viện, Ứng Hàn Thời đã từng nói, chỉ cần tìm đúng tần suất điện não là có thể kết nối với chất xám đại não của con người, đọc hiểu ngôn ngữ của nó. Anh cũng thành công trong việc tiến vào thế giới hư ảo của máy tính và “giết chết” nó. Vì vậy, Cẩn Tri tin chắc rằng chỉ cần ý thức của Mục Nham chưa thật sự biến mất, Ứng Hàn Thời nhất định có thể “đối thoại” với nó.

    Phòng đông lạnh bật đèn sáng trưng. Trang Xung không biết tìm đâu ra mấy cái áo khoác cho mọi người chống rét. Bầu không khí vừa căng thẳng vừa tĩnh mịch, Cẩn Tri đứng cạnh Ứng Hàn Thời, lặng lẽ chờ đợi.

    Cuối cùng, anh cũng ngẩng đầu: “Bắt được rồi”.

    Màn hình máy tính hiển thị cường độ dòng điện rất yếu, tạm thời nhìn không ra điều gì bất thường. Còn Mục Nham trong ngăn đông lạnh vẫn nằm bất động.

    “Làm thế nào để nói chuyện với anh ta?” Phó Tông Tư hỏi.

    “Tôi nghĩ, ý thức của anh ta có thể nghe thấy lời nói của chúng ta.” Ứng Hàn Thời đáp.

    Mọi người giật mình kinh ngạc, sau đó đổ dồn ánh mắt vào Lão Chu. Lão Chu khẽ gật đầu, đứng sát tủ đông lạnh, nhìn chằm chằm vào gương mặt Mục Nham, đồng thời mở miệng: “Mục Nham à! Là tôi, Lão Chu đây!”.

    Mục Nham vẫn không có phản ứng, sơ đồ hiển thị cường độ dòng điện trên màn hình vẫn không thay đổi. Lão Chu ngoảnh đầu về phía Ứng Hàn Thời, anh lập tức dùng ánh mắt ra hiệu ông cứ tiếp tục.

    “Bố con họ Thẩm đã rơi vào tay người Phân tử, mối thù của cậu đã được trả. Vì vậy, cậu có thể yên nghỉ rồi.”

    Vài giây sau, một chuyện không thể tin nổi đã xảy ra. Màn hình máy tính từ từ hiện lên hàng chữ: “Đừng để nhà họ Thẩm hãm hại những người khác”.

    Cẩn Tri và mọi người há hốc mồm. Mục Nham có phản ứng thật rồi. Lão Chu vừa mừng rỡ vừa đau buồn, lập tức đáp lời: “Không đâu! Bọn họ sẽ không làm hại ai được nữa. Nhưng bây giờ, cục diện đã mất kiểm soát. Người Phân tử rơi vào trạng thái kích động, quyết tâm trả thù cả những người Trái đất vô tội khác. Mục Nham, cậu có thể ngăn cản họ không? Cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ là một kết cục vô cùng thảm hại”.

    Lần này, màn hình máy tính không có phản ứng.

    “Mục Nham! Mục Nham!” Lão Chu gọi tên anh ta.

    Cuối cùng, màn hình xuất hiện hàng chữ: “Tôi vốn có thể sống hạnh phúc trên Trái đất này”.

    Nước mắt chảy dài xuống gò má Lão Chu. Nhóm của Ứng Hàn Thời đều trầm mặc. Viền mắt Cẩn Tri cay cay. Hạnh phúc thật sự khó đạt được như vậy sao?

    Vào một khoảnh khắc, cô đột nhiên đờ người rồi từ từ quay đầu. Người phụ nữ đó lại xuất hiện.

    Cô ta đứng sau lưng bọn họ, bên cạnh bờ tường lạnh giá, vẫn mặc bộ đồ đen và đeo mạng che mặt như thường lệ, chỉ để lộ đôi mắt. Người phụ nữ không để ý đến bất cứ ai, chỉ nhìn đăm đăm vào thi thể trong ngăn lạnh, đôi mắt đẫm lệ.

    Ứng Hàn Thời và mọi người cũng đã phát giác ra sự có mặt của cô ta. Lão Chu cất giọng run run: “Là... là cô phải không?” Ông lập tức quay sang Mục Nham: “Cô ấy... đã đến rồi!”.

    Mục Nham không hề có phản ứng. Người phụ nữ giơ tay che mắt, cất giọng nghẹn ngào: “Mục Nham, cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi”.

    Màn hình máy tính lặng lẽ hiện năm chữ: “Thanh Tri, anh xin lỗi!”.

    Người phụ nữ tên Thanh Tri cúi đầu, nói không thành tiếng: “Mục Nham... anh hãy bảo họ dừng tay đi! Đừng tấn công nhân loại nữa... Đừng để ngay cả bọn họ cũng gặp chuyện bất hạnh...”.

    Mục Nham im lặng hồi lâu. Cuối cùng, màn hình lại xuất hiện dòng chữ: “Hãy hứa với anh, em sẽ sống hạnh phúc suốt quãng đời còn lại”.

    Thanh Tri cất giọng run run: “Vâng, em hứa với anh, em sẽ hạnh phúc suốt quãng đời còn lại. Em sẽ sống tốt, không như trước kia... Tất cả sẽ trở nên tốt hơn...”.

    Cẩn Tri quay đi chỗ khác. Ứng Hàn Thời liền nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Lâm Tiệp và Trang Xung hoàn toàn trầm mặc, còn Phó Tông Tư nhìn Thanh Tri, viền mắt cũng đỏ hoe.

    “Bọn họ sẽ dừng lại.” Trên màn hình hiện lên hàng chữ. Tuy nhiên không một ai cảm thấy vui mừng khi nguy hiểm đã được giải quyết.

    “Thanh Tri, mau rời khỏi đây đi!” Màn hình nhảy ra dòng chữ cuối cùng.

    “Vâng!” Thanh Tri đáp, “Tạm biệt Mục Nham, tạm biệt...” Câu cuối cùng, cô gần như không thốt ra lời. Cùng lúc đó, xung quanh cơ thể cô xuất hiện quầng sáng bàng bạc.

    Ứng Hàn Thời lập tức giơ tay chụp lấy vai Thanh Tri nhưng cô đã bốc hơi trong không khí. Anh liền bế Cẩn Tri, nhanh như cắt chạy lên cầu thang, đuổi theo người phụ nữ.

    Sau lưng họ, biểu đồ sóng não bỗng dưng biến mất khỏi màn hình máy tính, không còn một chút tín hiệu nào nữa.

    Khi lên đến mặt đất, Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri đều giật mình. Bởi vô số người Phân tử đang đứng ở cửa nhà kho, ngoài sân, cho đến bờ hồ. Có tới cả ngàn người Phân tử mang gương mặt giống hệt nhau – gương mặt của Mục Nham – đều tập trung ở nơi này.

    Bên kia bờ hồ, tia sáng bạc vụt qua. Đó chính là dấu hiệu Thanh Tri đang rời đi. Do sự ngăn cản của đám người Phân tử nên Ứng Hàn Thời không có cách nào đuổi theo cô gái. Anh ôm Cẩn Tri, cùng cô dõi mắt theo phương hướng Thanh Tri biến mất.

    Tất cả người Phân tử cũng ngẩng đầu nhìn tia sáng bạc như ánh trăng vụt đi mỗi lúc một xa. Đáy mặt bọn họ thấp thoáng giọt lệ.

    Xung quanh im lặng như tờ, Cẩn Tri ngả đầu vào vai Ứng Hàn Thời, nhìn mặt trời lên cao, toả ánh sáng vàng ấm áp xuống mặt hồ. Đám người Phân tử lặng lẽ rút đi, nhanh chóng biến mất hoàn toàn. Phía xa xa, những toà nhà cao tầng vẫn đứng yên trong ánh nắng, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra.

    ***

    Em có biết không?

    Mỗi khi nhìn thấy em cô đơn một mình xuyên qua thời gian – không gian, tôi đều cảm thấy rất đau lòng.

    Tôi muốn ở bên em trọn đời, không để em phải cô độc và sợ hãi nữa.

    Tôi vượt qua bao nhiêu năm ánh sáng mới may mắn gặp được em, Tôi chỉ muốn ở bên em mãi mãi, không bao giờ cách xa.

0.05256 sec| 2429.633 kb