Buổi tối, Cẩn Tri ngồi bên cửa sổ đọc sách. Một lúc sau, cô lấy một thấm thẻ đọc rồi bắt đầu viết:

    1. Giữ khoảng cách với tất cả phụ nữ khác, không được đụng chạm thân thể.

    2. Cố gắng tránh những nơi nguy hiểm.

    Điều thứ ba là gì nhỉ? Không được quấn đuôi vào người cô?

    Đang tập trung suy nghĩ, Cẩn Tri chợt nghe thấy tiếng động nhẹ ngoài cửa sổ. Cô sống trên tầng năm, sao lại có tiếng động cơ chứ?

    Dần dần, âm thanh ngày càng rõ rệt, giống như có người đang trèo lên. Cẩn Tri giật mình, đứng bật dậy, lùi lại phía sau hai bước. Giây tiếp theo, cô nhìn thấy một cái đầu nhô lên rồi cánh cửa bị mở từ bên ngoài.

    Cẩn Tri yên lặng nhìn Ứng Hàn Thời. Anh cũng nhìn cô đăm đăm.

    “Sao anh lại leo cửa sổ?” Cô hỏi.

    Ứng Hàn Thời chống hai tay lên bệ cửa, bay người vào bên trong.

    “Vừa rồi em gửi tin nhắn chúc ngủ ngon nên anh nghĩ em đã ngủ rồi.” Vừa nói, anh vừa tiến lại gần.

    “Thế là anh quyết định leo cửa sổ hay sao?”

    “Anh định… âm thầm đến thăm em một lúc rồi về.”

    Cẩn Tri cười: “Lần sau đừng làm vậy, anh nên gõ cửa đàng hoàng”.

    “Ừ.”

    Rõ ràng xa nhau chưa đến một ngày, vậy mà bây giờ gặp lại, cô có cảm giác đã lâu lắm rồi. Nụ hôn tối qua phảng phất như trong giấc mộng.

    Hai người yên lặng một lúc, Ứng Hàn Thời nói: “Anh phải rời khỏi đây vài ngày, đi tìm lối vào không gian song song”.

    Cẩn Tri gật đầu: “Khi nào tìm được, em sẽ đi cùng anh, không biết chừng có thể giúp mọi người”.

    “Được.”

    “Anh ngồi chơi đi, để em rót nước cho anh”.

    Ứng Hàn Thời ngồi xuống chiếc sofa nhỏ. Anh đã từng đến đây nhưng lúc đó cô còn đang bất tỉnh. Nói một cách nghiêm túc, đây là lần đầu tiên Cẩn Tri tiếp đàn ông ở nhà. Bây giờ đã là tối muộn, bên ngoài vắng lặng như tờ.

    Cẩn Tri thong thả pha cốc trà rồi đưa cho anh. Ứng Hàn Thời ngồi thẳng người, đảo mắt một vòng rồi ngẩng đầu nói với cô: “Có cần anh giúp em dọn phòng không?”

    Cẩn Tri lắc đầu: “Không cần đâu, thế này em mới thấy thoải mái”.

    Ứng Hàn Thời uống một ngụm, đặt cốc trà xuống bàn rồi kéo cô vào lòng. Sofa vốn nhỏ, Cẩn Tri đành ngồi lên đùi anh. Anh liền cúi xuống hôn cô.

    Cẩn Tri tựa vào người anh. Một cảm giác kích thích xa lạ khiến cô vừa khao khát vừa có chút căng thẳng. Rõ ràng mới là lần thứ ba thân mật, vậy mà anh đã ngấu nghiến đôi môi cô rồi di chuyển xuống dưới một cách thành thục. Cẩn Tri bị hôn đến mức đầu óc ngất ngây. Trong khi đó, Ứng Hàn Thời rất tập trung, anh vùi đầu vào hõm vai, khiến cô chỉ nhìn thấy đôi tai thú đỏ lựng và tấm lưng rộng của anh.

    “Mỏi lưng quá.” Cẩn Tri kháng nghị. Sofa quá chật khiến cô không dễ chịu.

    Ứng Hàn Thời lập tức bế cô đặt lên giường. Tư thế này khá mờ ám. Cẩn Tri có chút hoảng loạn. Tuy nhiên, anh chỉ hôn lên mặt, cổ và tay cô chứ không đi quá xa. Một lúc sau, Cẩn Tri thì thầm: “Anh đi sớm về sớm nhé.”

    “Ừ. Anh sẽ về nhanh thôi”. Ứng Hàn Thời không nhịn nổi, lại quấn đuôi quanh người cô.

    Cẩn Tri kháng nghị: “Sau này mỗi lần chúng ta thân mật, anh đều để lộ đôi tai thú và đuôi hay sao?”

    “Xin lỗi… Quả thực anh không thể khống chế bản thân.” Nói đến đây, Ứng Hàn Thời chợt ngẩn người. Hai người đang trong tư thế vô cùng gần gũi. Cúc áo cô không biết bị bật ra từ bao giờ, để lộ làn da trắng nõn. Mí mắt cô khép lại, dáng vẻ hết sức dịu dàng trong vòng tay anh.

    Hai má nóng ran, Ứng Hàn Thời vội ngoảnh đi chỗ khác. Vài giây sau, anh mới quay đầu nhìn cô.

    Cẩn Tri vốn không để ý, đột nhiên cảm thấy vùng ngực man mát, cô liền cúi xuống kiểm tra. Đến khi ngẩng đầu, cô liền chạm phải đôi mắt tối thẫm của Ứng Hàn Thời. Cô đỏ mặt, giơ tay cài cúc: “Anh đừng nhìn.”

    Nào ngờ cổ tay cô lập tức bị anh túm chặt, không thể nhúc nhích. Vào thời khắc này, toàn thân anh đè lên người cô. Cảm nhận được sự biến đổi nào đó, cô đỏ mặt, quay đầu sang một bên: “Anh mau xuống đi!”

    Ứng Hàn Thời buông tay cô rồi xuống giường. Cẩn Tri lập tức ngồi dậy, chỉnh lại quần áo.

    “Cẩn Tri, anh đi đây. Khi nào xác nhận được địa điểm anh sẽ cho người đến đón em.”

    “Vâng.”

    Cổ và tai anh vẫn còn đỏ lựng, chiếc đuôi vẫn chưa thu về. Nhưng dường như không nhận ra điều đó, Ứng Hàn Thời cứ thế mở cửa sổ, bay người xuống dưới.

    Lúc Cẩn Tri đi đóng cửa, bên dưới đã không một bóng người. Cô xoa xoa gương mặt vẫn còn âm ấm của mình, ngồi xuống cầm tờ giấy vừa viết lên. Một lúc sau, cô úp mặt vào cánh tay, miệng cười tủm tỉm.

0.67777 sec| 2392.383 kb