Giờ đã là nửa đêm nhưng trước cửa quán bar vẫn đông đúc xe cộ, loang loáng ánh đèn. Cẩn Tri nói: “Chúng ta vào trong đi!”.

    Trang Xung đã lấy lại bình tĩnh: “Không thể nào! Chẳng phải cô nói với Nhiễm Dư là thấy cảnh sống chung với Ứng Hàn Thời hay sao?”

    “Tôi cũng không biết. Trước kia chưa từng xảy ra tình trạng hình ảnh tương lai mâu thuẫn như vậy. Tôi nghĩ, liệu có phải chúng ta sang một không gian khác nên tương lai sẽ thay đổi hay không?”.

    “Bây giờ cô định thể nào?”.

    Cẩn Tri in lặng vài giây mới trả lời: “Tôi sẽ không chấp nhận số phận, không cam lòng. Tôi sẽ cố gắng tìm cách thay đổi vận mệnh của mình”.

    Biết cô đã quyết định, Trang Xung tỏ ra xúc động: “Được, chúng ta sẽ cùng tìm cách thay đổi vẫn mệnh của cô. Nhưng tại sao cô không nói rõ sự thật với Ứng Hàn Thời?”.

    “Anh ấy muốn tôi hứa sẽ trọn đời trọn kiếp ở bên anh ấy. Tôi phải hứa thế nào đây? Anh ấy là người tốt, nếu biết trước tôi sẽ chết mà đến cuối cùng vẫn không cứu được tôi, chắc anh ấy sẽ ân hận cả đời. Tôi sợ anh ấy sẽ chịu cảnh cô đơn đến già. Bây giờ, tôi xa lánh anh ấy, một ngày nào đó nếu tôi qua đời, có thể anh ấy sẽ buồn nhưng ít nhất cũng không ảnh hưởng đến quãng đời còn lại”.

    Trang Xung chẳng biết nói gì hơn, cuối cùng cũng gật đầu: “Cô nói đúng, đây mới là tình yêu đích thực. Tôi ủng hộ cô”.

    Trong quán bar, Ứng Hàn Thời một mình ngồi bên chiếc bàn lớn, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Tuy nhiên, anh không hề để ý mà cúi mặt từ đầu đến cuối.

    Lâm Tiệp quay về, đi đến bên anh, ngồi cách một ghế trống: “Ngài sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”.

    “Thượng tá Lâm hãy để tôi yên tĩnh một lát.”

    Lâm Tiệp cảm thấy tức ngực. Cô ta châm điếu thuốc, hít một hơi dài, nhìn đăm đăm gương mặt anh. Cô ta biết rõ, những lúc không có tinh thần, anh đều không nổi nóng hay thất lễ mà sẽ càng trở nên yên tĩnh hơn.

    Một lúc sau, Cẩn Tri và Trang Xung quay trở vào. Ứng Hàn Thời nhướng mày nhìn bọn họ. Cẩn Tri ngồi xuống vị trí không gần không xa, Trang Xung ngồi bên cạnh cô. Bốn người đều trầm mặc.

    Tiếng nhạc vẫn hết sức ầm ĩ. Trang Xung đột nhiên cảm thấy bi thương, liền cầm chai bia hỏi Cẩn Tri: “Cô có uống không?”.

    Cô chẳng nói chẳng rằng cầm lấy. Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên: “Em đừng uống”.

    Cẩn Tri liền thu tay về. Trang Xung thở dài một hơi, mở nắp chai, tự rót một cốc đầy rồi đưa lên miệng.

    “Nhóm của Thẩm Gia Minh vừa xuất hiện thêm một người, có vẻ thân thiết với anh ta”. Lâm Tiệp chuyển đề tài, mọi người đều nhìn qua bên đó. Thẩm Gia Minh đang đứng nói chuyện với một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, thân hình cao gầy, đeo cặp kính trắng, trông có vẻ tri thức và nho nhã. Sau đó, anh ta giới thiệu đối phương với bạn bè.

    “Người đó tên là Phó Tông Tư, bạn thân của Thẩm Gia Minh, một nhà khoa học được bố anh ta rất trọng dụng”. Ứng Hàn Thời nói nhỏ.

    Thẩm Gia Minh không kéo Phó Tông Tư gia nhập hội mà hai người đi lên tầng hai, vào một căn phòng riêng. Ứng Hàn Thời đứng lên: “Tôi nghe xem họ nói chuyện gì?”.

    Lúc anh đi qua chổ Cẩn Tri, cô khẽ thì thầm: “Anh hãy cẩn thận!”.

    Anh dừng bước, trả lời mà không quay đầu: “Anh biết”.

    Ứng Hàn Thời nhanh chóng khuất dạng.

    Lâm Tiệp rót một ly rượu, đột nhiên mở miệng: “Việc gì cô phải giày vò ngài ấy như vậy”.

    Cẩn Tri còn chưa trả lời, Trang Xung đã nói xen ngang: “Cô không hiểu đâu”. Lâm Tiệp lạnh lùng liếc đi sang chỗ khác, Trang Xung quay sang Cẩn Tri: “Cô không uống thật sao? Say rượu cũng có tác dụng giải sầu đấy, để tôi uống cùng cô”.

    Cẩn Tri nhìn chằm chằm cốc bia, trong đầu chợt vang lên câu nói của Ứng Hàn Thời: “Tiểu Tri, có phải anh chưa làm tốt điều gì nên em mới không muốn ở bên anh? Chúng ta từ từ cũng được…” Có chút hối hận mình đã quá nặng lời, cô uống một ngụm lớn. Bia vừa cay vừa nồng, khó uống chết đi được nhưng cô vẫn tu một hơi cạn sạch. Trang Xung lại rót đầy cốc, hai người trầm mặc uống hết. Cuối cùng, cả Lâm Tiệp cũng nhập hội.

    Ứng Hàn Thời đứng ở góc hành lang, nghe thấy rõ cuộc trò chuyện trong phòng.

    Thẩm Gia Minh cười nói: “Anh Phó, gần đây công việc nghiên cứu tiến triển đến đâu rồi? Ông già nhà em khen anh hết lời”.

    Phó Tông Tư từ tốn đáp: “Thẩm thiếu, mọi việc đều thuận lợi. Chủ tịch toàn nói quá lên thôi, cậu đừng trêu chọc tôi nữa”.

    Thẩm Gia Minh cười ha hả: “Em biết anh sống một mình ở thành phố Giang, có cần gì cứ bảo với em một tiếng. Anh có cần em cử người đi chăm sóc hai bác ở quê nhà không? Bố em coi anh như con trai, chúng ta là người một nhà, anh đừng khách sáo với em”.

    “Thẩm thiếu chu đáo quá! Có điều bố mẹ tôi là nông dân, tự do tự tại quen rồi, không cần người chăm sóc. Làm tốt công việc Chủ tịch giao phó là trách nhiệm của tôi, Thẩm thiếu đừng đề cao tôi nữa, tôi sẽ thấy bất an đó”.

    “Con người anh cũng thật thà quá đi! Chuyện lần trước em nói với anh, anh suy nghĩ đến đâu rồi?”

    Phó Tông Tư ngập ngừng: “Chuyện đó… quả thực khó…”

    Thấy đối phương định từ chối, Thẩm Gia Minh lập tức ngắt lời: “Tông Tư, thật ra chuyện này rất đơn giản. Bố em đã lớn tuổi, lại chỉ có mỗi mình em. Sau này, mọi thứ của ông già đều thuộc về em cả. Ông già cứ giữ khư khư con chip, muốn anh tìm cách tận dụng và phát huy nguồn năng lượng của nó cũng vì công ty của ông, vì lợi ích kinh tế mà thôi. Ông lúc nào cũng muốn trờ thành doanh nghiệp số một cả nước, thậm chí toàn cầu. Em thì khác, em cảm thấy con người quan trọng hơn cả lợi ích kinh tế. Đây chính là nguyên nhân em và bố luôn mâu thuẫn trong quan diểm kinh doanh. Nếu anh giúp em đánh cắp con chip đó và nghiên cứu ra phương pháp để em tự do sử dụng năng lượng của nó thì em có thể giúp đỡ nhiều người hơn. Ai gặp khó khăn, ai bất hạnh em sẽ giúp họ. Việc này chẳng phải rất có ý nghĩa sao?”.

    Thấy đối phương im lặng, anh ta nói tiếp: “Em từng nghe nói anh là thiên tài, là chuyên gia của Viện khoa học. Anh cũng là người chính trực, có hoài bão, có nguyên tắc, không bao giờ xem trọng lợi ích kinh tế. Sao bây giờ anh lại một lòng một dạ giúp ông già thế?”.

    Phó Tông Tư lập tức mở miệng: “Thẩm thiếu đừng nói vậy, tôi chỉ có hứng thú với con chip mà thôi. Vì nó vô cùng quý hiếm, tôi chưa nghe nói bao giờ, đúng dịp Chủ tịch cho tôi cơ hội…”.

    Hai người lại trao đổi một lúc, Thẩm Gia Minh không ngừng thuyết phục, còn Phó Tông Tư vẫn khéo léo từ chối. Có thể nghe ra, anh ta cảm thấy khó xử khi bị đứng giữa hai bố con nhà họ Thẩm, nhưng kiên quyết không chịu đánh cắp con chip.

    Ứng Hàn Thời hiểu ra vấn đề, trong lòng cũng đã có dự tính. Vừa định đi xuống, anh liền thấy Cẩn Tri ở bên dưới. Hai người cách nhau một sàn nhảy, đèn đóm nhấp nháy và đám đống hỗn loạn. Cô ngồi bất động, tay cầm cốc bia, nhấp từ từ, Vẻ mặt cô lãnh đạm và xa cách. Sau đó, cô đặt cốc xuống bàn, ngẩng đầu về phía anh. Ánh mắt hai người giao nhau hồi lâu.

    Có lẽ vừa mới uống rượu nên má cô đỏ hây hây, đôi mắt sáng ngời. Giây tiếp theo cô nở nụ cười dịu dàng với anh. Tựa như có một quyết tâm nào đó, cô mới cười thoải mái như vậy.

    Ứng Hàn Thời bám chặt lan can, nhìn cô đăm đăm. Không biết bao lâu sau, Thẩm Gia Minh và Phó Tông Tư rời khỏi phòng. Ứng Hàn Thời cũng quay gót đi xuống đại sảnh tầng một.

    Khi anh về chỗ ngồi, ba người đã uống hết rất nhiều bia. Tửu lượng của Lâm Tiệp tương đối khá nên vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Cô ta hỏi: “Ngài có phát hiện gì không?”.

    Ứng Hàn Thời kể lại nội dung cuộc trò chuyện mà mình vừa nghe lỏm được. Mọi người đều tỏ ra phấn khỏi, Trang Xung reo lên: “Tốt quá! Bao giờ chúng ta ra tay?”.

    Ứng Hàn Thời lắc đầu: “Tôi nói rồi, chúng ta không đến đây để cướp đoạt. Hôm nay, mọi người về nghỉ ngơi đã, ngày mai tính sau. Tôi hy vọng có thể trao đổi thẳng thắn với chủ nhân sở hữu con chip này”.

    Cẩn Tri nhìn chằm chằm cốc bia, nghĩ thầm, anh lúc nào cũng lương thiện và chính trực như thế!

    Mọi người đứng lên, Cẩn Tri chân nam đá chân chiêu, Trang Xung vừa định giơ tay đỡ, Ứng Hàn Thời đã phản ứng nhanh hơn, túm lấy cổ tay cô.

    Cẩn Tri không phản đối, Trang Xung cũng tự giác tránh sang một bên. Đi được vài bước, bàn tay Ứng Hàn Thời nhẹ nhàng trượt xuống, nắm lấy bàn tay cô. Toàn thân Cẩn Tri đã gần mất hết sức lực, đành để mặc anh muốn làm gì thì làm.

    Bốn người rời khỏi quán bar, Trang Xung loạng choạng ra đường vẫy taxi. Cẩn Tri vừa định rút tay về, Ứng Hàn Thời đã lên tiếng: “Hai người ngồi xe đi, tôi đưa cô ấy về sau”.

    Rượu đã bốc lên đầu, Cẩn Tri nhướng mí mắt nặng trĩu nhìn anh: “Đầu em choáng quá, không đi nổi nữa, anh nên để em ngồi xe mới đúng”.

    “Anh sẽ cõng em”.

    Cẩn Tri “ừ” một tiếng, mơ mơ màng màng mà leo lên lưng Ứng Hàn Thời. Cô gục đầu xuống vai anh, thiếp đi lúc nào không hay. Vào một thời khắc nào đó, Cẩn Tri nghe thấy tiếng gió thổi ù ù. Cô mở mắt, phát hiện hai người đang di chuyển với tốc độ cực nhanh. Cây cối dường như đang lao đi vun vút dưới chân họ. Anh định đưa cô đi đâu thế? Cẩn Tri bình ổn hơi thở, giả vờ ngủ say.

    Ứng Hàn Thời nhanh chóng dừng bước. Cẩn Tri hé mắt, phát hiện hai người đang đứng ở bậc thang trên sườn núi. Đây là ngôi chùa Bảo An của không gian này?

    Anh cõng cô, từng bước đi lên trên. Lưng anh ướt đẫm mồ hôi nhưng nhịp tim vẫn bình ổn như thường lệ. Cẩn Tri lặng thinh, bắt đầu đếm nhẩm từng bậc thang.

    Xung quanh tối đen như mực, ếch nhái và côn trùng kêu rả rích. Ứng Hàn Thời bước rất chậm, cũng chẳng nói một lời. Cẩn Tri đếm tới con số 1229, hai người mới lên đến cổng chùa. Bây giờ là đêm khuya, ngôi chùa vắng lặng như tờ. Cẩn Tri không rõ mục đích anh đưa cô đến đây là gì, nhưng cô biết một điều, ở thế giới bên kia, chùa Bảo An là nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau.

    Ứng Hàn Thời cẩn thận thả cô xuống đất, Cẩn Tri liền nhắm mắt lại. Giây tiếp theo, anh ngồi xuống, đỡ cô lên đùi mình, nhẹ nhàng ôm vào lòng, để cô tựa đầu vào vai anh.

    Trong lòng đột nhiên len lỏi một nổi buồn khó tả, Cẩn Tri ngước lên, nhìn thấy cằm người đàn ông. Cuối cùng, cô cùng anh lặng lẽ dõi mắt lên bầu trời. Sau đó, cô lại thiếp đi trong lòng anh.

    Khi Cẩn Tri tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau. Cô đang nằm trên giường ở nhà nghỉ, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào trong phòng.

    Tầng một của nhà nghỉ có một phòng ăn nhỏ. Lúc Cẩn Tri đi xuống, bên trong đã chật kín người. Ứng Hàn Thời, Trang Xung và Lâm Tiệp đang ngồi ở bàn trong cùng, bên cạnh anh còn một chiếc ghế trống. Cô đi tới, ngồi xuống, Trang Xung liền múc bát cháo đưa cho cô. Ứng Hàn Thời cũng buông đũa, bóc một quả trứng gà luộc rồi bỏ vào chiếc đĩa trước mặt cô.

    “Cảm ơn anh!” Cẩn Tri nói.

    “Đừng khách sáo. Em còn đau đầu không?”

    “Đỡ rồi ạ!”

    “Em nhớ uống nhiều nước một chút.”

    “Vâng!”

    Hai người im lặng.

    Một lúc sau, Lâm Tiệp hỏi: “Hôm nay chúng ta tiếp tục theo dõi Thẩm Gia Minh phải không?”

    Ứng Hàn Thời gật đầu.

    Trang Xung lên tiếng: “Tôi sẽ đi thuê một chiếc ô tô”.

    “Hôm nay tôi ở nhà, chắc không có vấn đề gì chứ?” Cẩn Tri đột ngột mở miệng.

    Ứng Hàn Thời đáp: “Được!”

    Ăn xong bữa sáng, Cẩn Tri một mình về phòng. Một lúc sau, Trang Xung gõ cửa. Anh ta xông thẳng vào nhà vệ sinh, vặn vòi nước chảy xối xả rồi mới cất giọng thì thầm: “Tôi và Lâm Tiệp sẽ đi bây giờ. Tôi đến để báo cho cô biết một tin”.

    “Tin gì?”

    “Chắc chắn Ứng Hàn Thời đã đoán ra điều gì đó. Hồi nãy, cô vừa lên gác, anh ấy đã bảo tôi và Lâm Tiệp đi làm nhiệm vụ, còn anh ấy ở lại nhà nghỉ. Lâm Tiệp hỏi tại sao, anh ấy liếc tôi một cái, ánh mắt mang hàm ý sâu xa. Sau đó, anh ấy nói, hôm nay phiền bọn tôi vất vả một chút, anh ấy phải ở bên cạnh cô hai mươi tư tiếng đồng hồ”.

    Cẩn Tri giật mình.

    Trang Xung cười nói: “Như vậy cũng tốt. Có anh ấy ở lại đây, chắc cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Tôi đi đây!”.

    Sau khi Trang Xung rời đi, Cẩn Tri ngồi xuống giường, trong đầu hiện lên hình ảnh Ứng Hàn Thời ôm cô ngồi trên bậc thang trước cổng chùa. Thì ra, anh ở một nơi không xa âm thầm bảo vệ cô.

    Cẩn Tri đứng dậy, đi đến bên bức tường, từ từ ngồi xuống. Hôm nay cô không theo mọi người ra ngoài là muốn tĩnh tâm để để sắp xếp lại mạch suy nghĩ. Cẩn Tri hồi tưởng lại cảnh tượng trong giấc mơ. Chi tiết đầu tiên cô nhớ tới là áo sơ mi trắng và chiếc váy màu xanh nhạt. Sáng nay, cô đã thay bộ đồ này ra, bỏ ở đầu giường. Cẩn Tri đứng lên, ném chúng vào thùng rác rồi lại ngồi xuống nghĩ tiếp.

    Cô không thấy rõ nơi đó, chỉ nhớ xung quanh mênh mông, trống trải và tối đen, chẳng có bất cứ tiếng động nào, ngay cả hơi thở yếu ớt nhất. Không hiểu nơi nào mới hoàn toàn tĩnh lặng đến thế?

    Cẩn Tri cố gắng hồi tưởng thêm những chi tiết khác nữa và dáng vẻ của người đàn ông trong giấc mơ. Tuy nhiên, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của anh.

    Buổi trưa, Ứng Hàn Thời đến gõ cửa phòng Cẩn Tri. Anh nói: “Chúng ta đi ăn cơm thôi”.

    “Vâng!” Cẩn Tri đáp lời rồi theo anh xuống dưới.

    Hai người lặng lẽ đi bộ trên hè phố. Tới một quán ăn, Ứng Hàn Thời dừng bước: “Nhân viên nhà nghỉ nói quán sủi cảo này khá ngon. Mấy hôm nay em ăn rất ít, chúng ta nếm thử đi!”

    Quán tương đối đông người, ồn ào và náo nhiệt. Ứng Hàn Thời chọn vị trí bên cửa sổ rồi bảo nhân viên phục vụ lấy một bình nước nóng tráng một lượt bát đũa của hai người. Cẩn Tri yên lặng dõi theo động tác của anh, bỗng dưng có cảm giác anh đúng là người đàn ông Trái đất bình thường chứ không phải là người ngoài hành tinh tài giỏi nữa.

    Gọi món xong, hai người yên lặng chờ đợi. Cẩn Tri không thích bầu không khí gượng gạo này nên tìm đề tài nói chuyện: “Lần đầu tiên em gặp anh ở chùa Bảo An, anh nói đang nghiên cứu diện mạo của Phật tổ xem có gì khác biệt. Câu này có nghĩa là gì thế?”

    Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Anh từng đọc một số sách của người Trái đất, đưa ra nghi vấn “Thần” và “Phật” thật ra là người ngoài hành tinh đến Trái đất từ thời xa xưa. Chính họ đã tạo nên nền văn minh ban đầu của Trái đất. Các bức bích họa và truyền thuyết Ai Cập cũng nhắc tới câu: Thần đã hứa sẽ trở về từ các vì sao”.

    Cẩn Tri cảm thấy mới mẻ: “Vì vậy anh tập trung quan sát, mục đích xem có phải là đồng loại của mình? Anh có phát hiện ra điều gì không?”

    Ứng Hàn Thời hơi ngượng ngùng: “Anh chẳng tìm thấy manh mối gì cả”.

    Cẩn Tri nhoẻn miệng cười. Nhớ tới nhiệm vụ lần này, cô lại hỏi: “Hôm qua anh nói, bức xạ năng lượng quét không ra dấu vết người ngoài hành tinh, nhiều khả năng bởi vì đối phương có sức chiến đấu mạnh. Theo anh, họ là giống loài nào?”. Sở dĩ cô hỏi câu này là vì hồi ở núi Y Lam, Tiêu Khung Diễn cho biết, một ngọn cây hay con cá cũng có thể là người ngoài hành tinh.

    Ứng Hàn Thời cất giọng ôn hòa: “Cẩn Tri, đừng dùng từ “giống loài” để nói về bọn anh. Vũ trụ bao la rộng lớn nên thế nào cũng tồn tại nền văn minh cao hơn Diệu Nhật. Một thầy giáo ở trường quân sự kể từng gặp chủng tộc thoắt ẩn thoắt hiện như cái bóng. Chủng tộc đó đã tiến hóa đến mức có thể sinh tồn với trạng thái lượng tử, có thể tùy ý xuyên qua thời không, bất lão bất tử. Cũng có người kể từng gặp người Silic, tức là toàn bộ cơ thể do Silic(*) tạo thành, trông gất giống tượng đá… Tóm lại, chúng ta không thể tùy tiện đưa ra suy đoán lần này sẽ gặp đối tượng như thế nào”.

    (*) Silic là tên một nguyên tố hóa học trong bảng tuần hoàn nguyên tố có ký hiệu Si và số nguyên tử bằng 14. Nó là nguyên tố phổ biến sau oxy trong vỏ Trái Đất (25,7%), cứng, có màu xám sẫm – ánh xanh kim loại, là á kim có hóa trị +4.

    Cẩn Tri gật đầu: “Vậy anh hãy chú ý an toàn”.

    “Ừ!” Ứng Hàn Thời nhìn chăm chú khiến cô mất tự nhiên, vô thức cúi đầu.

    Nhân viên phục vụ bê hai bát sủi cảo bốc khói đi tới. Cô không để ý, cứ thế xúc một miếng đưa lên miệng. Kết quả, nước canh nóng khiến đầu lưỡi bị bỏng, cô liền nhả miếng sủi cảo xuống bát theo phản xạ, giơ tay ôm miệng.

    Ứng Hàn Thời lập tức nắm cổ tay cô: “Em bị bỏng à?”.

    Cẩn Tri gật đầu, cầm cốc nước nguội bên cạnh uống một ngụm, nhưng đầu lưỡi vẫn đau rát.

    “Để anh xem nào!” Ứng Hàn Thời bóp tay cô. Cẩn Tri vô thức thè lưỡi cho anh xem.

    Nhân viên phục vụ cười nói: “Chị ăn vội quá ấy mà. Nồi canh sôi sùng sục nên phải từ từ thôi. Để tôi đi rót cốc nước lạnh. Hay là chị bảo bạn trai thổi cho.”

    Người nói vô tâm, người nghe lại hiểu theo nghĩa khác. Ý là anh chàng nhân viên bảo Ứng Hàn Thời thổi bát sủi cảo cho cô. Tuy nhiên, Ứng Hàn Thời đỏ mặt tía tai, Cẩn Tri ngượng ngùng cúi đấu: “Không cần đâu”.

    Vì lưỡi bị bỏng nên Cẩn Tri đổi sang món mỳ lạnh. Ăn xong, hai người đi bộ về nhà nghỉ. Trời nắng chói chang, đường phố vắng vẻ, hàng cây ven đường vang lên tiếng ve rả rích. Ứng Hàn Thời đi trước, Cẩn Tri lặng lẽ dõi theo anh. Cô chợt có cảm giác bóng lưng anh đặc biệt cô độc và trầm mặc.

    Đang đi, Ứng Hàn Thời đột nhiên quay người, giơ tay nâng cằm cô. Cẩn Tri liền chạm phải đôi mắt ôn hòa nhưng cũng toát lên vẻ kiên định không dễ từ chối. Giây tiếp theo, anh bất ngờ cúi xuống hôn cô. Tuy chỉ là nụ hôn ngắn ngủi nhưng anh cũng kịp tách đôi môi cô, đưa lưỡi vào bên trong. Cẩn Tri như bị sét đánh, tim đập liên hồi, toàn thân bất động. Ứng Hàn Thời nhanh chóng buông mặt cô, quay người tiếp tục đi về phía trước.

    “Đi thôi!” Anh nói.

    i trang chính thức của group, không khuyến khíc việc ủng hộ cho các trang copy.

    Tầm chạng vạng, Trang Xung nhắn tin, tối nay có thể hành động. Thẩm Gia Minh có một ngôi biệt thự ở ngoại ô thành phố, bình thường anh ta hay sống ở đó.

    Buổi tối, Thẩm Gia Minh lái xe về khu biệt thự, định lát nữa sẽ gọi cô người mẫu đến chơi. Chưa kịp vào nhà, anh ta đã nhìn thấy mấy người đang đứng ở con đường phía đối diện. Công tác an ninh ở khu vực này rất nghiêm ngặt, người ngoài không thể tùy tiện vào trong. Thẩm Gia Minh chưa từng gặp bốn người này bao giờ. Nổi bật nhất là người đàn ông đứng đầu, có diện mạo tuấn tú, khí chất cao quý. Phía sau anh ta là hai người phụ nữ và một người đàn ông. Theo thói quen, anh ta lập tức chú ý đến cô gái trẻ xinh xắn, toát ra “phong vị” đặc biệt.

    Thẩm Gia Minh xuống xe, cất giọng lãnh đạm: “Các vị là ai? Làm gì ở đây vậy?”

    Ứng Hàn Thời bình thản đáp: “Chào anh! Chúng tôi đến đây vì mục đích hòa bình!”.

    Nghe câu này, Thẩm Gia Minh hơi ngẩn người. Ứng Hàn Thời quay sang Lâm Tiệp: “Tôi và cô ấy đến từ tinh hệ Diệu Nhật, cách ba nghìn năm ánh sáng. Còn hai người kia là người Trái đất bình thường. Chúng tôi biết bố con anh đang giữ một con chip năng lượng cao. Chúng tôi sẽ không đoạt thứ thuộc về anh. Nhưng hiện tại, có một thế lực khác đang nhăm nhe cướp con chip để phục vụ mưu đồ riêng. Nếu rơi vào tay chúng, chỉ e hậu quả khó lường. Vì vậy, chúng tôi mới tới đây để bảo vệ nó”.

    Thẩm Gia Minh tròn mắt lắng nghe, một lúc sau mới nhếch miệng: “Anh nói… các anh là người ngoài hành tinh à?”.

    Ứng Hàn Thời gật đầu, Thẩm Gia Minh quan sát mọi người, sau đó châm một điếu thuốc: “Ai cũng biết Thẩm Gia Minh tôi thích sưu tầm những thứ kỳ dị. Hai năm qua, cũng phải có đến hơn hai mươi người đến chỗ tôi tự xưng là người ngoài hành tinh rồi. Tôi không biết con chip mà anh nhắc tới là thứ gì, nhưng anh lấy gì để chứng minh mình là người ngoài hành tinh?”.

    Cẩn Tri bình thản lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người. Cô nghĩ bụng, vì câu chất vấn này, Thẩm Gia Minh chắc chắn sẽ lập tức sợ vãi linh hồn cho mà xem. Quả nhiên, Ứng Hàn Thời lên tiếng: “Nếu có gì mạo phạm, mong anh thứ lỗi”.

    Thẩm Gia Minh còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã vụt đi như một tia chớp. Rõ ràng đang cách xa hơn chục mét, vậy mà đối phương di chuyển đến trước mặt anh ta trong giây lát. Thẩm Gia Minh kêu “a” một tiếng, người đã bị Ứng Hàn Thời nhấc lên. Sau đó, anh lướt một vòng quanh khu biệt thự rồi trả anh ta về chỗ cũ. Khi được Ứng Hàn Thời thả xuống, đôi chân Thẩm Gia Minh mềm nhũn, suýt không đứng vững.

    Anh từ tốn mở miệng: “Bây giờ... anh đã tin mục đích của chúng tôi chưa?”.

    Cẩn Tri, Trang Xung và Lâm Tiệp đều mỉm cười.

    Thẩm Gia Minh tựa vào cửa xe, vài giây sau mới gật đầu: “Tôi tin rồi”. Anh ta nở nụ cười tươi: “Tôi đợi bao lâu, cuối cùng các anh cũng đến”.

    Nghe câu này, Cẩn Tri bất giác quan sát vẻ mặt đối phương. Anh ta tỏ ra thoải mái và vui vẻ. Lẽ nào bố con anh ta cũng là người ngoài hành tinh?

    “Tôi tên Thẩm Gia Minh.” Anh giơ tay về phía Ứng Hàn Thời.

    “Ứng Hàn Thời.” Hai người bắt tay nhau, Ứng Hàn Thời lại giới thiệu tên ba người. Bầu không khí trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.

    “Vừa rồi anh nói, có người định cướp con chip đúng không?” Thẩm Gia Minh không che giấu sự thật con chip đang nằm trong tay bố con mình.

    Ứng Hàn Thời gật đầu.

    Thẩm Gia Minh đảo mắt xung quanh: “Mời các vị vào nhà, chúng ta sẽ thảo luận cụ thể”.

    Từ việc bài trí trong ngôi biệt thự, có thể thấy Thẩm Gia Minh là người có niềm say mê đặc biệt với vũ trụ và các hiện tượng siêu nhiên. Trên bốn bức tường đều treo tranh bầu trời đêm, tinh tú xán lạn. Phòng khách bày nhiều mô hình phi thuyền và những khẩu súng y như thật.

    Bốn người ngồi xuống sofa. Thẩm Gia Minh đích thân pha trà rồi ngồi xuống phía đối diện.

    “Anh nói anh đến từ hành tinh cách đây ba nghìn năm ánh sáng ư?” Anh ta hỏi bằng một giọng hiếu kỳ.

    “Là tinh hệ Diệu Nhật.”

    Thẩm Gia Minh gật đầu, thần sắc trở nên nghiêm túc: “Tôi và bố tôi đến từ hành tinh Ai Thổ, cách một vạn năm ánh sáng, cũng là hành tinh thứ hai trong tinh hệ Mạch Triết Luân mà người Trái đất tìm ra”.

    Tuy đã sớm suy đoán nhưng khi anh ta tiết lộ thân phận, mọi người vẫn cảm thấy bất ngờ. Ứng Hàn Thời khẽ nhíu mày: “Tôi từng nghe nói hành tinh Ai Thổ tồn tại nền văn minh nhân loại nhưng vì ở quá xa, lại ngăn cách bởi hố đen nên không thể đến đó được. Các anh xuống Trái đất bằng cách nào vậy?”.

    Cẩn Tri đã hiểu ra vấn đề. Ngay cả Ứng Hàn Thời cũng không biết nhiều về hành tinh Ai Thổ. Vì vậy, bức xạ năng lượng của người Diệu Nhật mới không thể quét ra tín hiệu về bố con họ Thẩm.

    Thẩm Gia Minh nở nụ cười gượng gạo: “Thì chúng tôi cũng đáp phi thuyền xuống đây. Có điều, bố con tôi đều là người dân bình thường, không có khả năng chiến đấu như anh”. Mắt anh ta sáng lên, lộ vẻ hứng thú: “Tôi luôn mong có cơ hội gặp được đồng loại lưu vong. Anh có bản lĩnh gì vậy?”.

    Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Chỉ là tốc độ nhanh hơn người bình thường thôi, cũng chẳng phải là bản lĩnh gì ghê gớm”.

    Anh tỏ ra khiêm tốn, Thẩm Gia Minh cũng không tiếp tục đề tài này mà chuyển sang hỏi: “Vừa rồi anh nói có người muốn cướp con chip nên mọi người mới đến đây để bảo vệ. Anh tìm ra bố con tôi bằng cách nào vậy?”.

    Ứng Hàn Thời kể khái quát tình hình, gồm cả chuyện họ nhảy từ không gian song song sang bên này và vụ quân nổi loạn đã cướp được một con chip, chúng sẽ không dừng lại.

    Thẩm Gia Minh tròn mắt lắng nghe, tay cầm cốc trà mà quên cả uống. Cuối cùng, anh ta trầm tư trong giây lát rồi mở miệng: “Các anh đã lợi dụng năng lượng của con chip, xâm nhập vào thành phố Giang của chúng tôi? Hiện tại, trong tay các anh có một con, quân nổi loạn giữ một con. Như vậy, con chip trong tay bố tôi sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm?”.

    Ứng Hàn Thời gật đầu.

    “Đây là sự việc nghiêm trọng, ngày mai, tôi sẽ xin ý kiến bố tôi về cách đối phó.” Anh ta cười: “Chắc chắn ông già sẽ rất hoan nghênh các vị. Mọi người cùng chung mục đích, mọi chuyện dễ thương lượng thôi”.

    Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Cảm ơn anh! Chúng tôi không làm phiền nữa, ngày mai đợi tin của anh rồi chúng tôi sẽ đi thăm chủ tịch”.

    Ba người đứng dậy, Thẩm Gia Minh liền giơ tay ngăn lại: “Các vị đừng khách sáo. Tuy chúng ta thuộc hành tinh khác nhau nhưng đều là dân lưu vong ở Trái đất. Các vị đã đến đây rồi thì hãy ở lại đi. Bằng không, bố tôi mà biết được sẽ trách tôi không chu đáo”.

    Ứng Hàn Thời định từ chối, Thẩm Gia Minh đã tỏ thái độ kiên quyết: “Bây giờ đã muộn rồi. Nếu các vị quay về, chắc trời sáng mới tới nơi, ngày mai lại nhỡ việc gặp bố tôi. Hơn nữa, chỗ tôi an toàn hơn khách sạn, quân nổi loạn không thể mò ra. Cứ quyết định thế đi! Các vị nghỉ ở tầng hai. Trên đó được quét dọn định kỳ nên rất sạch sẽ, cũng có sẵn đồ dùng một lần”.

    Trước sự nhiệt tình của đối phương, Ứng Hàn Thời đành gật đầu: “Vậy thì cung kính chi bằng tuân lệnh”.

    Nửa đêm, Cẩn Tri nằm trên giường lạ, trằn trọc mãi vẫn không tài nào chợp mắt. Sau khi nói chuyện với Thẩm Gia minh, chuyến đi tìm con chip dường như trở nên vô cùng thuận lợi. Nhưng sự uy hiếp chí mạng vẫn đang ở đâu đó chờ cô. Cô có thể cảm nhận được tất cả đang tiến về một phương hướng không thể xoay chuyển. Người phụ nữ bị chết đó liệu có đúng là cô hay không?

    Một lúc sau, nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, Cẩn Tri liền ra mở hé cửa. Ứng Hàn Thời đứng bên cửa sổ phía cuối hành lang. Lâm Tiệp mở cửa phòng mình, đi đến bênh anh. Trong lòng Cẩn Tri khó chịu nhưng cô đành nhẫn nhịn.

    “Sao ngài vẫn chưa ngủ?” Lâm Tiệp hỏi.

    Ứng Hàn Thời dõi mắt về phía xa xa: “Tôi đang nghĩ tới một số vấn đề”.

    Lâm Tiệp tựa người vào tường, nhìn anh chăm chú: “Hôm nay chúng ta thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, thế là sắp tìm thấy con chip rồi”.

    “Chờ xem tình hình thế nào đã!” Ứng Hàn Thời nói.

    “Vâng!”

    Anh quay sang cô ta, cất giọng ôn hòa: “Thượng tá Lâm nghỉ ngơi trước đi, tôi muốn đứng đây thêm lát nữa”.

    “Ngài cũng nghỉ sớm đi nhé!” Lâm Tiệp nói rồi quay về phòng.

    Hành lang trở nên yên tĩnh trong giây lát. Đang định đóng cửa, Cẩn Tri chợt nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Ứng Hàn Thời nhanh chóng xuất hiện trước cửa phòng cô. Bốn mắt nhìn nhau chăm chú. Thì ra anh kêu Lâm Tiệp đi ngủ là để qua đây nói chuyện riêng với cô.

    Anh mỉm cười: “Em ngủ sớm đi! Anh sẽ ở ngoài này”.

    Trong lòng Cẩn Tri đau nhói. Dù có muôn vạn lời muốn nói nhưng cô cũng chỉ gật đầu: “Vâng!”

    Cẩn Tri đóng cửa, quay về giường nằm. Nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của anh và nụ hôn ban trưa, cô cảm thấy trong lòng tràn ngập tình cảm dịu dàng. Ý nghĩ cần phải điều tra rõ ràng về hình ảnh chết chóc đó, tuyệt đối không chấp nhận số phận càng mãnh liệt hơn lúc nào hết.

    Ứng Hàn Thời đứng bên ngoài một lúc. Tâm trạng rối bời chưa từng có, anh ngồi xuống trước cửa phòng Cẩn Tri, lặng lẽ tựa lưng vào cánh cửa. Lắng nghe tiếng thở đều đều của cô ở bên trong, anh nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

    Không biết bao lâu sau, Ứng Hàn Thời đột nhiên mở mắt, chăm chú lắng nghe. Ở một nơi nào đó trong tòa nhà vang lên âm thanh mừng rỡ và đè nén: “Bố ơi, cuối cùng chúng ta cũng đợi được rồi”.

    Chương 18

    Hồ nước trong vắt, phẳng lặng như gương vây quanh khu biệt thự. Hai bên đường, các loài hoa nở rộ, đủ loại màu sắc, không khí trong lành và tĩnh mịch. Một chiếc xe hơi sang trọng chầm chậm lăn bánh trên con đường xanh mướt, Thẩm Gia Minh cười nói với mọi người: “Không gian sống khu này cũng được, nhưng tôi lại không thích ở đây. Thế nào bố tôi cũng sẽ giữ các vị ở lại cho mà xem”.

    Ứng Hàn Thời chỉ mỉm cười chứ không đáp lời, Cẩn Tri ngồi bên cạnh anh, dõi mắt ra bên ngoài. Mùi hương quen thuộc toả ra từ ngừoi anh khiến cô có cảm giác yên lòng.

    Lâm Tiệp và Trang Xung cũng lặng thinh. Mặc dù bốn vị khách hết sức kiệm lời nhưng Thẩm Gia Minh cũng chẳng bận tâm. Anh ta vui vẻ nói liến thoắng. Chiếc xe nhanh chóng đến ngôi biệt thự nằm ở vị trí trong cùng.

    Trước cổng biệt thự là một dãy cột đá. Cẩn Tri chợt nhớ tới tin vỉa hè ông chủ nhà này từng mời Giám đốc thư viện đến xem phong thuỷ, cột đá cũng vì thế mà được đào trên núi đem về chôn ở đây.

    Cả nhóm đi vào phòng khách liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cửa sổ. Nghe tiếng động, anh ta liền quay đầu. Đó chính là người đàn ông ở quán bar cùng Thẩm Gia Minh hôm ấy.

    Thẩm Gia Minh đi tới vỗ vai anh ta, giới thiệu với mọi người: “Đây là Phó Tông Tư, người anh em tốt của tôi, đồng thời là trợ lý đắc lực của bố tôi”.

    Phó Tông Tư mỉm cười: “Thẩm thiếu gia quá khen. Xin chào, tôi là Phó Tông Tư”.

    Mọi người chào hỏi lẫn nhau, Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu. Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên từ tầng trên đi xuống, Thẩm Gia Minh hỏi: “Chú Trần, bố cháu đâu rồi?”.

    Chú Trần đảo mắt qua mọi người, cất giọng áy náy: “Cháu đưa khách đến sớm vậy? Vừa rồi chú còn định gọi điện cho cháu. Thật không may, sáng nay lãnh đạo chính quyền mới gọi điện báo có chút công chuyện nên Chủ tịch phải đi Bắc Kinh một chuyến, hai ngày nữa mới quay về. Chủ tịch dặn mấy vị khách này vô cùng quan trọng, nhất định phải giữ họ lại, đón tiếp chu đáo. Đợi Chủ tịch về rồi nói chuyện sau”.

    Sắc mặt Thẩm Gia Minh lộ vẻ thất vọng. Anh ta nói với mọi người: “Thành thật xin lỗi, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này. Hay là... các vị cứ tạm thời ở lại đây, bố tôi sẽ về nhanh thôi”.

    Cẩn Tri tưởng Ứng Hàn Thời sẽ từ chối, nào ngờ anh đáp: “Được thôi, chúng tôi nghe theo sự sắp xếp của anh”.

    Thẩm Gia Minh cười: “Tốt quá! Trong hai ngày tới, tôi và Tông Tư có thể bàn bạc trước với các vị”.

    Ứng Hàn Thời gật đầu: “Không thành vấn đề”.

    Thẩm Gia Minh bố trí một ngôi biệt thự ven hồ cho bốn người. Cẩn Tri chọn căn phòng trên tầng hai, cửa sổ hướng ra mặt hồ. Vừa vào phòng được một lúc, cô liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

    Ứng Hàn Thời đứng bên ngoài, cất giọng từ tốn: “Tông Tư gợi ý đi dạo quanh đây, em đi cùng anh nhé!”.

    Biết anh không yên tâm để cô ở lại một mình nên Cẩn Tri gật đầu. Cô kéo anh vào phòng, ghé sát tai hỏi nhỏ: “Sao anh nhận lời ở lại thế?”.

    “Dĩ bất biến, ứng vạn biến.” Anh đáp.

    Từ hồi ở núi Y Lam, Cẩn Tri đã biết, con người Ứng Hàn Thời tuy ôn hoà, nhã nhặn nhưng hành sự khá tâm cơ, tỉnh táo và quyết đoán. Cố Tế Sinh tự biên tự diễn một màn kịch tương đối hoàn hảo, anh coi như không hề hay biết, từng bước dụ đối phương để lộ chân tướng. Bây giờ nghe anh nói vậy, Cẩn Tri cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng theo anh đi ra ngoài.

    Tới cổng chính, hai người nhìn thấy Phó Tông Tư đang đứng một mình ở đó.

    “Thẩm Gia Minh đâu rồi?” Cẩn Tri hỏi.

    “Công ty của Thẩm thiếu có chút việc cần xử lý, buổi trưa cậu ấy sẽ quay về đây cùng chúng ta ăn cơm”.

    Ba người đi bộ theo lối nhỏ trong khu biệt thự. Phó Tông Tư không dẻo miệng như Thẩm Gia Minh nhưng lại là người học rộng biết nhiều. Nghe anh ta giới thiệu phong cách kiến trúc và các loài thực vật quý hiếm ở đây, Cẩn Tri cũng không cảm thấy vô vị.

    Cẩn Tri để ý, cột đá xuất hiện ở khắp mọi nơi trong khu biệt thự, từ ngoài cổng mỗi căn nhà đến trong vườn hoa... khiến nhà của họ Thẩm mang một vẻ cổ xưa và hoành tráng.

    Phát hiện ánh nhìn của cô, Phó Tông Tư cười: “Đây là ý kiến của Giám đốc thư viện tỉnh nhưng tôi không tán thành. Đào lấy đi cột đá, phong cảnh trên núi thành ra bị phá hoại. Hơn nữa, phong thuỷ cũng chỉ là một trò mê tín mà thôi”.

    Nghe những lời này, Cẩn Tri bỗng có cảm tình với anh ta. Ba người đi đến một ngôi đình nhỏ, phía trước là hồ sen hoa nở rực rỡ. Phó Tông Tư hỏi: “Nghe Thẩm thiếu nói, các vị đến từ một không gian khác đúng không?”.

    Cẩn Tri bám vào lan can, ngắm hoa trong hồ, nghe Ứng Hàn Thời đáp: “Đúng vây!”. Nói xong, anh quay sang Cẩn Tri: “Em ngồi nghiêm chỉnh đi, không sẽ bị nhiễm lạnh đấy!”.

    Cẩn Tri “ừm” một tiếng, ngồi thẳng người bên cạnh anh, trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót, Trên thực tế, cô đã dần phát hiện ra, anh rất thích quản lý cô trong những vấn đề vặt vãnh như không cho phép cô uống rượu, không cho cô uống nước lạnh, không cho cô bò ra lan can đá...

    “Không gian của các vị có khác bên này nhiều không?” Phó Tông Tư lại hỏi.

    “Về cơ bản tương tự như nhau”.

    Phó Tông Tư gật đầu: “Có nghĩa là hai không gian trùng khớp ở mức độ cao. Không ngờ không gian song song thật sự tồn tại. Biết được sự thật này, dù chết tôi cũng không thấy tiếc nuối”.

    Nói chuyện với nhà khoa học đúng là tiết kiệm biết bao công sức. Cẩn Tri có cảm giác con người anh ta giản dị và chất phác, toát ra một vẻ trí tuệ và nho nhã của người làm công tác nghiên cứu.

    Phó Tông Tư ngẩng đầu: “Bầu trời ở bên kia có hoa văn màu đỏ không?”.

    “Không.” Ứng Hàn Thời đáp.

    “Điều đó chứng tỏ không gian của các vị rất ổn định. Bên chúng tôi ổn định trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng về lâu về dài, sự xáo trộn tương đối lớn. Lịch sử thành Giang từng hai lần xuất hiện cơn lũ có tính huỷ diệt. Theo ghi chép, một lần là ba trăm năm trước, một lần là sáu trăm năm trước”.

    Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri đều im lặng.

    “Nghe nói các vị cũng có con chip. Tôi rất tò mò các vị giành được bằng cách nào?”

    Ứng Hàn Thời trả lời ngắn gọn: “Chúng tôi tình cờ có được”.

    Phó Tông Tư cười cười: “Bố con Chủ tich Thẩm cũng vậy. Xin thứ lỗi, tôi còn muốn hỏi hai vị một vấn đề nữa”.

    “Anh cứ nói đi!”

    “Các vị bỏ nhiều công sức, vượt thời không đến đây chỉ nhằm mục đích giúp chúng tôi bảo vệ con chíp. Thú thực là tôi không tin mấy. Lẽ nào các vị thật sự vô tư sao?”

    Ứng Hàn Thời im lặng vài giây rồi nhìn thẳng vào anh ta: “Phó tiên sinh chắc chắn cũng có lúc vô tư, không đòi hỏi được báo đáp. Tôi cũng vậy, tôi không hy vọng chứng kiến bất cứ người vô tội nào bị tổn thương”.

    Cẩn Tri ngước nhìn gương mặt nghiêng của anh, trong lòng hết sức cảm động. Nhớ tới thái độ lạnh nhạt của mình trong mấy ngày qua, cô có chút áy náy.

    Ánh mắt Phó Tông Tư vụt qua tia phức tạp. Anh ta gật đầu: “Cảm ơn câu trả lời của anh”.

    Ba người ngồi một lúc, di động của Phó Tông Tư đổ chuông, anh ta đi sang bên cạnh bắt máy, một lúc sau mới quay lại: “Xin thứ lỗi, phòng nghiên cứu có chút việc, tôi phải qua bên đó ngay”.

    Đợi anh ta khuất dạng, Cẩn Tri quay sang Ứng Hàn Thời. Anh nói nhỏ: “Đúng là điện thoại từ phòng nghiên cứu”.

    Lúc này đã gần trưa, ánh nắng vàng rực rỡ, mặt hồ phẳng lặng, xung quanh vô cùng tĩnh mịnh. Cẩn Tri ngắm hoa sen mọc sát bờ hồ. Sau đó, cô nhoài người hái một đài sen rồi ngoảnh đầu hỏi: “Anh đã ăn bao giờ chưa?”.

    “Chưa!” Khoé mắt Ứng Hàn Thời thấp thoáng ý cười. “Có lần, anh nhìn thấy người ta bán nhưng Tiểu John bảo trông giống đầu người máy, xin anh đừng mua về, cũng không được ăn”.

    Bây giời Cẩn Tri mới để ý, công nhận hơi giống thật. Cô bóc một hạt sen đưa cho anh: “Kệ anh ta, anh cứ nếm thử đi!”.

    Ứng Hàn Thời cầm lấy bỏ vào miệng.

    Cẩn Tri hỏi: “Có ngọt không?”.

    “Ngọt, nhưng cũng có vị đắng.”

    “Em quên không bóc tâm sen, đắng là phải rồi.” Cô lấy một hạt sen khác, định bóc lõi thì ngón tay đột nhiên bị Ứng Hàn Thời nắm lấy: “Không cần bóc, cứ để vậy cũng được”.

    Cẩn Tri chợt nhớ Tiêu Khung Diễn từng tiết lộ anh ghét ăn đồ ngọt. Thế là cô lại đưa cả hạt cho anh.

    “Cẩn Tri! Có phải trái tim cũng giống hạt sen này hay không?” Anh hỏi.

    Cẩn Tri im lặng một lúc mới trả lời: “Chắc anh cũng nhận ra, mấy ngày qua em lạnh nhạt với anh. Em thành thật xin lỗi”.

    “Em không cần xin lỗi. Anh chưa bao giờ trách em.” Ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Anh biết em lo lắng điều gì”.

    Xung quanh hết sức yên tĩnh. Cẩn Tri cúi đầu, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi bên tai. Ứng Hàn Thời lại cất giọng trầm ấm: “Từ trước đến nay, anh luôn được người khác tin tưởng và dựa dẫm. Bao nhiêu năm qua, anh và mọi người xung quanh đã quen với điều đó. Chỉ có em, kể từ lần gặp đầu tiên, em chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm anh hay bất cứ người nào khác. Mấy ngày qua, anh nghĩ, liệu có phải em thường nhìn thấy tương lai nhưng không có cách nào thay đổi, cũng chẳng ai có thể giúp đỡ nên em quen một mình đối mặt và chịu đựng tất cả không?”.

    Cẩn Tri không lên tiếng, trong lòng rất xúc động. Ứng Hàn Thời tiếp tục nói: “Cẩn Tri, anh không muốn kể với em quá nhiều về quá khứ, cũng không muốn khoe khoang năng lực của mình. Thế nên bây giờ, anh hơi hối hận. Có lẽ anh nên bộc bạch bản thân nhiều hơn với em, để đến khi gặp kiếp nạn, em mới yên tâm giao phó bản thân cho anh bảo vệ”.

    Cẩn Tri ngẩng đầu: “Không phải vậy. Em biết anh rất tốt, rất mạnh. Chỉ là...”.

    “Vậy em có biết, những người được Tinh Lưu bảo vệ bao giờ cũng bình yên vô sự dưới đôi cánh của anh ta không?”

    Ứng Hàn Thời chưa bao giờ nói những lời tự tin và kiêu ngạo như vậy, Cẩn Tri sững sờ nhìn anh.

    “Những thứ mắt nhìn thấy chưa chắc đã là sự thực. Hơn nữa, bây giờ em lại luôn trong tầm nhìn của anh. Cẩn Tri, nếu trước kia em tin vào đôi mắt của mình thì từ nay về sau, em hãy tin anh có được không?”

    Cẩn Tri liền ôm anh. Ứng Hàn Thời kéo cô ngồi lên đùi mình. Cô áp mặt vào ngực anh, ngửi mùi hương quen thuộc, tâm trí bức bí trong mấy ngày qua lập tức tan biến. Cho dù tương lai đầy chông gai trắc trở, dù cuối cùng hai người thương tích đầy mình, cô cũng không có cách nào rời xa người đàn ông này.

    Một lúc sau, cô hỏi nhỏ: “Hàn Thời, ở đâu yên tĩnh đến mức không có bất cứ tiếng động nào?”.

    “Vũ trụ, đáy biển và trạng thái chân không.”

0.17213 sec| 2569.211 kb