Buổi trưa, Thẩm Gia Minh và Phó Tông Tư quay về cùng bọn họ ăn cơm. Nhà bếp chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn nhưng chỉ có Trang Xung là nhiệt tình đánh chén.

    Nhắc đến chuyện Phó Tông Tư đưa bọn họ đi dạo một vòng, Thẩm Gia Minh hỏi: “Anh có dẫn khách đi thăm quan phòng nghiên cứu con chip không đấy?”.

    “Vẫn chưa.” Phó Tông Tư đáp.

    Thẩm Gia Minh cười: “Tối nay, anh hãy dẫn mọi người xuống đó”. Anh ta quay sang Ứng Hàn Thời: “Phòng nghiên cứu nằm bên hồ nước, là nơi chúng tôi chế tạo thiết bị khai thác năng lượng của con chíp nhưng không thành công. Nhân tiện, anh hãy xem giúp chúng tôi”.

    “Anh khách sáo quá! Nếu có thể giúp, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức”.

    “Tốt quá!”

    Phó Tông Tư thắc mắc: “Thẩm thiếu, phải có sự đồng ý của Chủ tịch mới được vào phòng nghiên cứu”.

    “Vừa rồi tôi đã gọi điện cho bố tôi, ông già đồng ý rồi.”

    Cẩn Tri cúi đầu, nắm tay Ứng Hàn Thời ở dưới gầm bàn. Anh bóp nhẹ tay cô, tỏ ý không sao.

    Sau bữa ăn, bốn người về ngôi biệt thự nghỉ ngơi, Phó Tông Tư hẹn buổi tối sẽ đến đón bọn họ đi đến phòng nghiên cứu cách đó không xa. Cẩn Tri vừa về phòng, Ứng Hàn Thời liền bước vào. Cô ghé sát tai anh, thì thầm: “Em nhìn thấy rồi, tối nay, chúng ta sẽ gặp phiền phức”.

    Ứng Hàn Thời gật đầu: “Anh biết. Đêm quá, anh cũng nghe được cuộc điện thoại của bố con họ Thẩm”.

    Cẩn Tri mỉm cười: “Chúng ta vẫn dùng chiêu “dĩ dật đãi lao(*)” như thường lệ?”.

    (*) “Dĩ dật đãi lao” là một kế trong Binh pháp Tôn Tử, có nghĩa là lấy nhàn rỗi đối phó với mệt mỏi, đợi quân địch xuống sức rồi mới tấn công.

    Khoé mắt anh thấp thoáng ý cười: “Đúng vậy!”.

    Cẩn Tri nhíu mày: “Em còn nhìn thấy một người khác nữa”.

    “Ai cơ?”

    Cô lắc đầu: “Em không rõ. Qua thân hình có thể đoán là một người phụ nữ, nhưng cô ta đeo mạng che mặt màu đen, chỉ lộ đôi mắt, bộ dạng có vẻ kỳ lạ. Tối nay, cô ta cũng xuất hiện ở phòng nghiên cứu, chẳng biết có phải là người nhà họ Thẩm hay không?”.

    Trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng đó. Hình cảnh hơi mơ hồ, cô chỉ nhìn thấy một người phụ nữ mảnh mai mặc bộ đồ màu đen đứng bên bờ tường. Cô ta dùng mạng che mặt, chỉ để lộ đôi mắt. Cẩn Tri có ấn tượng sâu sắc về đôi mắt trong veo và tĩnh lặng đó.

    Buổi đêm mát lạnh, không khí trong lành và dễ chịu. Cẩn Tri sánh đôi cùng với Ứng Hàn Thời, Lâm Tiệp và Trang Xung đi sau, ai nấy đều tỏ vẻ bình thản. Khi ra đến cổng ngôi biệt thự, họ liền nhìn thấy Phó Tông Tư. Anh ta dường như có chút thất thần, vài giây sau mới mỉm cười với họ.

    “Phòng nghiên cứu cũng nằm ở tầng hầm ngôi nhà bên bờ hồ.” Anh ta giải thích: “Đi bộ mất mấy phút là tới”.

    Mọi người không chút ngạc nhiên. Phòng nghiên cứu quan trọng như vậy nằm dưới lòng đất cũng là lẽ thường tình.

    Cẩn Tri đột nhiên mở miệng: “Giáo sư Phó, tại sao anh lại rời khỏi Viện khoa học, làm việc cho tập đoàn Huy Vũ?”.

    Phó Tông Tư mỉm cười: “Vì tôi có thể thực hiện lý tưởng ở nơi này”.

    “Vậy à?” Cẩn Tri hỏi tiếp: “Anh thấy bố con họ Thẩm thế nào?”.

    “Họ là những ông chủ rất tốt.” Anh ta đẩy gọng kính, nở nụ cười ôn hoà với cô.

    Cẩn Tri cảm thấy khí chất của người đàn ông này giống Tạ Cẩn Hành nhưng không quá nghiêm túc như anh trai cô.

    Đi thêm một đoạn, Phó Tông Tư dừng bước: “Chúng ta đến nơi rồi”.

    Trước mặt mọi người là dãy nhà một tầng. Cũng giống như khu biệt thự, trước cổng dãy nhà xuất hiện một hàng cột đá.

    “Đây là kho chứa đồ, bình thường chẳng có ai đến đây.” Phó Tông Tư giải thích. “Mời các vị!”

    Cẩn Tri nắm tay Ứng Hàn Thời bóp nhẹ, ra hiệu anh cẩn thận. Xông pha vào chốn nguy hiểm, mọi người đều dựa cả vào anh.

    Anh liền mỉm cười với cô, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như thường lệ.

    Phó Tông Tư bật đèn trong nhà kho rồi dẫn mọi người đi sâu vào bên trong. Nơi đó xuất hiện một cánh cửa kín đáo. Anh ta đặt ngón tay lên một ô nhỏ bên cạnh. Sau khi dấu vân tay được xác nhận, cánh cửa từ từ mở ra, bên trong là cầu thang tối đen.

    “Mời quý vị xuống dưới!” Phó Tông Tư nói.

    Ứng Hàn Thời dắt tay Cẩn Tri, để cô đi sau mình. Lâm Tiệp ra hiệu Trang Xung đi đầu, còn cô ta bọc hậu.

    Ngọn đèn trên tường tối mờ mờ, cầu thang hun hút. Cẩn Tri nắm chặt tay Ứng Hàn Thời. Bởi vì đã biết chuyện xảy ra sau vài phút nữa nên cô hết sức bình tĩnh. Năm người nhanh chóng xuống đên tầng hầm. Phía trước là không gian rộng lớn bật đèn sáng trưng. Căn phòng có mấy chục bàn thí nghiệm, bên trên này bày các loại máy móc, thiết bị, trần nhà lắp vô số ngọn đèn tuýp.

    Phó Tông Tư đảo mắt một vòng: “Để tôi giới thiệu, có gì mong Ứng tiên sinh góp ý. Chắc các vị cũng biết, khai thác năng lượng của con chip là công việc Chủ tịch và Thẩm thiếu quan tâm nhất hiện nay. Nếu có tiến triển, họ nguyện đổi bằng bất cứ giá nào”.

    Ứng Hàn Thời đáp: “Anh khách sáo quá!”.

    Phó Tông Tư đưa bọn họ đi xem từng cỗ máy, đồng thời giới thiệu ngắn gọn. Anh ta dùng nhiều từ ngữ chuyên ngành, Cẩn Tri và Trang Xung không hiểu, còn Lâm Tiệp cũng chẳng bận tâm. Chỉ có Ứng Hàn Thời chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn trao đổi một hai câu.

    Mọi người nhanh chóng đến trước bàn thí nghiệm trong cùng. Đúng lúc này, di động của Phó Tông Tư đổ chuông. Anh ta nói: “Xin lỗi, tôi nghe cuộc điện thoại đã”. Nói xong, anh ta đi sang một bên.

    “Alo! Chủ tịch…” Anh ta rảo bước nhanh về phía lối lên cầu thang. “Tôi đang ở tầng hầm, sóng rất chập chờn. Chủ tịch đợi một lát ạ!” Nói xong, anh ta liền đi lên cầu thang.

    Phòng nghiên cứu trở nên yên tĩnh trong giây lát. Nhóm của Ứng Hàn Thời vẫn đứng yên, thần sắc Lâm Tiệp lãnh đạm còn Trang Xung tỏ ra kích động. Cẩn Tri khẽ đếm nhẩm: “Một, hai, ba…”.

    Ứng Hàn Thời cất giọng bất lực: “Cẩn Tri… Em đừng nghịch như vậy”.

    Cẩn Tri cười cười. Cô vừa đếm xong, một tiếng động cực lớn vang lên trên đầu mọi người. Giây tiếp theo, một cái lồng kim loại khổng lồ đột nhiên ụp xuống, nhốt bốn người ở bên trong. Chiếc lồng được làm từ những thanh kim loại to bằng cánh tay, vô cùng chắc chắn.

    Trang Xung hét lớn “Ôi trời”, gương mặt tỏ vẻ căng thẳng. Ánh mắt Lâm Tiệp càng trở nên lạnh lẽo.

    Dù đã thấy trước cảnh tượng này nhưng khi chiếc lồng rơi xuống, Cẩn Tri vẫn hết sức tức giận. Bố con họ Thẩm định coi bọn cô là động vật hay đối tượng nghiên cứu sao? Trong đầu cô vụt qua hình ảnh gương mặt tươi cười thoải mái của Thẩm Gia Minh, dáng vẻ nho nhã của Phó Tông Tư và ông Chủ tịch Thẩm Viễn Khiêm chưa từng gặp gỡ.

    “Cẩn Tri!” Ứng Hàn Thời gọi một tiếng rồi ôm cô vao lòng. Đúng lúc này, làn khói màu đỏ từ trần nhà phun ra, mang theo một mùi nhức mũi.

    Làn khói lan toả khiến căn phòng dần trở nên mờ mịt trong giây lát. Ứng Hàn Thời kéo Cẩn Tri ra sau một cái bàn thí nghiệm rồi ngồi xuống, né tránh camera theo dõi. Sau đó, anh cúi đầu hôn cô. Cảm thấy hơi thở của cô dần bình ổn, anh để cô áp vào ngực mình, tránh hít phải khói độc.

    Ở bên kia, Lâm Tiệp cũng kéo Trang Xung ra sau một cái bàn. Cô ta rút con dao từ đôi boot của mình ra, cắt cổ tay, để máu chảy vào miệng Trang Xung. Vài giây sau, cô ta giơ chân đá đối phương. Trang Xung lồm cồm bò dậy, xoa đầu, ngó nghiêng xung quanh rồi tự giác ngồi yên sau bàn thí nghiệm.

    Cùng thời gian đó, tại một căn phòng bí mật trong ngôi biệt thự cách phòng thí nghiệm không xa, hai bố con họ Thẩm ngồi ở sofa, tay cầm điếu xì gà, theo dõi hình ảnh từ camera giám sát. Tuy phòng nghiên cứu bốc khói dày đặc, chẳng thấy rõ thứ gì nhưng họ có thể nhìn ra, nhóm của Ứng Hàn Thời không hề có động tĩnh.

    Thẩm Gia Minh cười cười: “Bố, ý tưởng của Tông Tư quả thực không tồi. Lồng sắt cộng thêm khói độc, hai lớp bảo hiểm, mấy người ngoài hành tinh làm sao có thể thoát khỏi tay chúng ta?”.

    Thẩm Viễn Khiêm là người đàn ông ngoài năm mươi, dáng vẻ nho nhã, lịch thiệp. Ông ta cười nhạt: “Không ngờ ở thời điểm quan trọng, Tông Tư lại dứt khoát và tàn nhẫn như vây”.

    “Bây giờ chắc bọn họ đã hôn mê bất tỉnh rồi, đợi khói độc tan hết, con sẽ khống chế bốn người, ép họ khai ra tung tích của con chip. Con thấy họ cũng không phải dạng vừa, chắc sẽ tốn nhiều công sức đây!”.

    “Cần gì phiền phức như vậy? Chẳng phải tên người ngoài hành tinh rất thương con bé người Trái Đất hay sao? Anh hãy nói với Tông Tư, đợi bọn họ tỉnh lại, hãy ra tay với con bé kia trước. Thế nào thằng người yêu của nó cũng khai ra cho mà xem”.

    Thẩm Gia Minh gật đầu: “Vâng ạ! Tông Tư nói hai, ba tiếng đồng hồ sau, khói độc tan ra, chúng ta mới có thể xuống đó. Hay là bố về nghỉ trước đi, khi nào dò ra tung tích con chip, con sẽ thông báo với bố”.

    “Không, tôi sẽ ở lại đây theo dõi tình hình. Bọn chúng tự xưng là người Diệu Nhật đúng không? Chẳng biết bản lĩnh lớn đến mức nào? Đừng như tên người hành tinh Ai Thổ lần trước, làm phòng nghiên cứu lộn tùng phèo, suýt nữa trốn thoát.”

    Nhắc đến chuyện này, Thẩm Gia Minh im lặng một lúc mới lên tiếng: “Con thấy bọn họ không lợi hại bằng Mục Nham. Mục Nham còn có thể bẻ cong lồng sắt chứ tay Ứng Hàn Thời này ngoài tốc độ thì hình như chẳng có bản lĩnh nào khác. Vì thế, bọn họ mới dễ dàng trúng kế của chúng ta”.

0.14826 sec| 2417.031 kb