Buổi tối hôm đó, Lâm Tiệp cũng thao thức mãi. Cô ta dõi mắt lên trần nhà, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói của Ứng Hàn Thời khi hệ thống liên lạc được kết nối: “Là tôi, Lâm Tiệp”. Vào khoảnh khắc đó, tim cô ta như ngừng đập.

    Lúc mọi người quỳ trước mặt anh, dù biết rõ ánh mắt anh nhìn mình cũng như những thuộc hạ khác, nhưng đôi mắt thương xót và dịu dàng đó luôn choáng hết tâm trí cô ta. Một thứ nào đó bị phong kín đã lâu nay lại được mở ra, nhấn chìm trái tim cô ta.

    Anh gia nhập quân đội bảy năm, Lâm Tiệp cũng theo anh từng ấy thời gian. Dù nhỏ hơn ba tuổi, nhưng người đàn ông này tồn tại như một vị thần trong sinh mệnh của Lâm Tiệp. Ngày hôm nay, vị thần đó đã quay về ngự trị cuộc sống của cô ta.

    Trằn trọc một hồi, cô ta xuống giường, mặc quần áo đi ra ngoài. Khoang nghỉ ngơi của thuyền viên vốn nam nữ hỗn hợp, mấy gian phòng nối thông với nhau. Bây giờ chỉ có mấy người nên mỗi người chiếm một phòng. Tối nay, Ứng Hàn Thời nghỉ ở gian trong cùng, Lâm Tiệp chỉ muốn nhìn anh một lát nên qua bên đó. Tuy nhiên, đây giường tầng trống không, Ứng Hàn Thời chẳng biết đi đâu mất.

    “Thượng tá Lâm thân yêu đến tìm ngài chỉ huy đấy à?” Giọng nói vui vẻ của Tiêu Khung Diễn vang lên.

    Lâm Tiệp đi vào trong. Thì ra anh ta đang đứng ở góc tối bên cạnh cửa sổ. Ở Đế quốc có thông lệ, mỗi khi ngài chỉ huy đi ngủ, người máy quản gia sẽ đứng bên cạnh giường bảo vệ.

    “Ngài ấy đâu rồi?” Lâm Tiệp hỏi.

    Tiêu Khung Diễn vươn vai, nhảy tưng tưng đến trước mặt cô ta: “Boss dậy từ sớm, đã đi đón Cẩn Tri rồi”.

    “Đón ư?”

    Tiêu Khung Diễn gật đầu: “Boss nói tối qua Cẩn Tri ngủ sớm, chắc cũng sắp tỉnh dậy nên boss đến đợi ở cửa phòng cô ấy”.

    Lâm Tiệp nhếch miệng, ngồi xuống mép giường, rút một điếu thuốc rồi châm lửa.

    “Thượng tá Lâm lại hút thuốc rồi, đúng là không thay đổi gì cả, vẫn chẳng có một chút nữ tính hệt như trước kia.”

    Lâm Tiệp hít một hơi: “Còn anh vẫn sống vui vẻ, thoải mái như ngày nào”.

    Tiêu Khung Diễn lắc đầu: “Không phải đâu. Mấy năm nay tôi cũng có nhiều nỗi niềm tâm sự. Mỗi khi nhớ tới mọi người, nhớ tới Phượng Hoàng Hiệu, tôi lại thấy rất buồn. Những lúc như vậy, tôi đều ngước nhìn bầu trời, tâm trạng mới khá hơn một chút”.

    Lâm Tiệp xoa đầu anh ta: “Tiểu John đúng là ngốc nghếch”.

    Tiêu Khung Diễn phấn khởi dụi đầu vào người cô ta: “Tôi rất thích được cô xoa đầu. Mấy năm nay, chỉ có mỗi mình Cẩn Tri sờ đầu tôi. Nhưng tay cô ấy mềm mại, không thô ráp như cô nên chẳng thích mấy. Vẫn là cô xoa đầu dễ chịu nhất”.

    Lâm Tiệp đập bốp vào đầu anh ta: “Mẹ kiếp, anh chê tay tôi đấy à?”

    Tiêu Khung Diễn cười hì hì, cất giọng nghiêm túc: “Thượng tá Lâm, mấy năm qua tôi và boss kiếm được không ít tiền, thừa sức nuôi ba người. Từ nay về sau, cô khỏi cần lo kế sinh nhai hay đi làm thuê nữa.” Anh ta thở dài: “Tôi nghe Daniel nói, bọn cô phải làm đủ nghề, từ nhân viên chuyển phát nhanh, nhân viên phục vụ bàn ở quán ăn đến công nhân vận chuyển… Vì thường đánh nhau và có thái độ không tốt nên cô hay bị đuổi việc. Haiz, chúng ta là người ngoài hành tinh, thái độ phục vụ nên tử tế mới đúng. Sau này, cô muốn làm gì thì làm. Thượng tá Lâm, cô muốn làm việc gì?”

    Lâm Tiệp cười cười, lại hít một hơi dài rồi ném điếu thuốc vào thùng rác: “Tôi chẳng muốn làm gì cả”. Ngừng vài giây, cô ta nói tiếp: “Tâm nguyện duy nhất của tôi trong cuộc đời này là bảo vệ ngài ấy bằng cả sinh mạng của mình, những việc khác không quan trọng”.

    Vừa tỉnh dậy, Cẩn Tri liền nhìn ra cửa sổ. Tất nhiên, bên ngoài vẫn tối đen như mực. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong não bộ của cô là: Ứng Hàn Thời đang làm gì nhỉ?

    Tâm trạng lại có chút buồn bực, cô đưa mắt lên cửa kính, phát hiện chữ cái mình viết hôm qua đã biến mất. Thế là cô bò đến cuối giường, lại viết “SD”. Lặng lẽ quan sát vài giây, cô đánh dấu gạch chéo qua hai chữ cái đó, cảm thấy dễ chịu ngay tức thì.

    Vệ sinh cá nhân xong, Cẩn Tri mở cửa cho thoáng, liền bắt gặp một hình bóng quen thuộc trên hành lang. Nghe tiếng động, anh quay về phía cô. Im lặng trong giây lát, anh mỉm cười hỏi: “Em ngủ có ngon không?”

    “Không ngon lắm.” Cẩn Tri thật thà đáp: “Em hơi lạ giường”.

    “Hôm nay chúng ta sẽ về thành phố.” Anh nói.

    “Vâng. Anh vào đi, đợi em thu dọn đồ một lát.”

    Ứng Hàn Thời đi theo cô vào trong. Cẩn Tri đảo mắt một vòng, phát hiện căn phòng tương đối gọn gàng ngăn nắp. Cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng bỏ vật phẩm tùy thân vào túi xách.

    “Cẩn Tri!” Ứng Hàn Thời đột nhiên lên tiếng: “Tại sao tên anh lại có dấu gạch chéo thế kia?”

    Cẩn Tri dừng động tác. Như lén lút làm việc xấu bị bắt quả tang tại trận, hai má cô nóng ran. Tuy nhiên, cô vẫn cố tỏ ra thản nhiên: “Em vẽ linh tinh ấy mà, chẳng có ý gì cả”.

    Vừa dứt lời, Ứng Hàn Thời liền đi tới, nắm lấy cổ tay cô. “Cẩn Tri!” Anh nhìn sâu vào mắt cô: “Em định từ chối anh phải không?”

    Cẩn Tri lắc đầu: “Không phải em có ý đó. Thật ra… trong ngôn ngữ mạng của người Trái đất, ký hiệu X có rất nhiều nghĩa, chứ không chỉ là phủ định. Nó cũng có thể là mục tiêu, hồng tâm…” Càng bịa càng linh tinh.

    Ứng Hàn Thời buông tay cô, khẽ nhíu mày ngẫm nghĩ. Trong mấy năm ở Trái đất, anh chỉ hay đọc truyện cười và một ít thơ cổ như Ba trăm bài thơ Đường và Hai trăm bài từ Tống chứ không hiểu gì về ngôn ngữ thịnh hành trên Inteet.

    Anh lại nhớ đến những lần thảo luận với Trang Xung. Trang Xung liệt kê việc cần làm lên tấm bảng trắng, mỗi khi hoàn thành, anh ta đều làm động tác ngắm bắn.

    “Bingo.” Anh ta nói: “Anh đã hoàn thành mục tiêu đi dạo phố với cô ấy”.

    Ứng Hàn Thời hiểu ra vấn đề: “Vì vậy… gạch chéo có nghĩa là được cộng thêm điểm đúng không?”

    Cẩn Tri đành gật đầu: “Đúng thế”.

    Ứng Hàn Thời cười tủm tỉm, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Cảm ơn em. Hi vọng anh sẽ ngày càng giành được nhiều gạch chéo của em”.

    Cẩn Tri không nhịn được cười, đáp: “Vâng”. Đúng là muốn tức giận cũng không giận nổi người đàn ông này.

    Lúc họ đi tới nhà ăn, những người khác đã có mặt. Đây là lần đầu tiên Cẩn Tri ăn cơm cùng cấp dưới của Ứng Hàn Thời với tư cách là bạn gái nên có chút mất tự nhiên. Mặc dù vậy, cô vẫn lịch sự gật đầu chào bọn họ.

    Cảm nhận được ánh mắt khác thường của Lâm Tiệp dừng lại trên người mình, Cẩn Tri bình thản nhìn lại đối phương.

    Đúng lúc này, Tiêu Khung Diễn bê mâm đồ ăn đi tới: “Có thể dùng bữa rồi”.

    Nếu là người phụ nữ khác, chắc sẽ tỏ ra tình cảm với bạn trai trước mặt “tình địch” nhưng Cẩn Tri không hề bận tâm, mà vẫn lặng lẽ ăn cơm như thường lệ.

    Trong khi đó, vừa mới được “cộng điểm”, Ứng Hàn Thời càng muốn nhận thêm nhiều gạch chéo nên dồn toàn bộ sự chú ý vào bạn gái. Thế là, mọi người được chứng kiến cảnh ngài sĩ quan chỉ huy tài giỏi chốc thì rót sữa, lát lại rút giấy ăn đưa cho Cẩn Tri. Một lúc sau, anh cất giọng dịu dàng: “Tiểu Tri, lúc ăn cơm đừng nghịch di động”.

    Cẩn Tri “vâng” một tiếng, bỏ điện thoại sang bên cạnh.

    “Khi nào về thành phố Giang, thượng tá Lâm và hai anh hãy tạm thời dọn đến nhà chúng tôi. Đợi mấy ngày nữa, tôi sẽ mua thêm một ngôi nhà. Như vậy, mọi người có thể an cư lạc nghiệp ở Trái đất rồi.” Tiêu Khung Diễn nói.

    Bọn họ đều gật đầu. Daniel tỏ ra phấn khởi: “Tốt quá! Tiểu John nhớ mua căn hộ có bể bơi nhé. Năm ngoái, tôi từng làm nhân viên dọn bể bơi, chỉ mơ ước có một ngôi nhà như vậy thôi”.

    “Không thành vấn đề.” Tiêu Khung Diễn cười.

    “Bao giờ chúng ta quay về thành phố Giang?” Lâm Tiệp hỏi.

    Ứng Hàn Thời đáp: “Chiều nay. Tôi sẽ mang theo toàn bộ máy bay chiến đấu và vũ khí, tạm thời cất giấu ở ngoại ô thành phố. Ngoài ra, lát nữa Cẩn Tri và Trang Xung sẽ được làm quen với máy bay”.

    Trang Xung cười ngoác miệng.

    “Tại sao bọn họ phải làm quen với may bay?” Lâm Tiệp nhìn anh chằm chằm.

    “Lâm Tiệp, Cẩn Tri không chỉ là bạn gái tôi. Hiện thời, cô ấy và Trang Xung cũng là cộng sự của chúng ta.” Ứng Hàn Thời bình thản đáp.

    “Bọn họ dựa vào cái gì chứ?” Giọng Lâm Tiệp trở nên lạnh lùng.

    Cẩn Tri đặt thìa xuống bàn, lặng lẽ nhìn cô ta. Ứng Hàn Thời vừa định giải thích, Tiêu Khung Diễn đã nói xen ngang: “Thượng tá Lâm, câu chất vấn của cô rất chi là ngốc nghếch, Cẩn Tri rất có thể là một trong những người mạnh nhất trong số chúng ta. Cô sẽ biết khả năng của cô ấy nhanh thôi. Về phần Tiểu Xung…”. Ngữ khí của anh ta trở nên nghiêm túc: “Cậu ấy là người đàn ông Trái đất giỏi giang nhất, hoàn hảo nhất mà tôi từng gặp”.

    Lâm Tiệp và hai người đàn ông ngây ra. Trang Xung cười tươi: “Anh bạn khỏi cần dài dòng”.

    Cẩn Tri cũng mỉm cười. Thấy thắc mắc của cấp dưới đã được giải quyết, Ứng Hàn Thời quay sang Cẩn Tri: “Em đã chuẩn bị tinh thần lái máy bay chiến đấu chưa?”

    “Rồi ạ.”

    “Boss, em có một ý tưởng rất tuyệt.” Tiêu Khung Diễn nói.

    Mọi người đều nhìn anh ta. Anh ta tỏ ra đắc ý: “Thượng tá Lâm là một trong những phi công huấn luyện xuất sắc nhất Đế quốc, nên để cô ấy dạy Cẩn Tri. Xin thứ lỗi, em nghĩ cô ấy dạy còn tốt hơn anh. Mọi người nói có phải không?”

    Tô không có phản ứng, còn Daniel gật gù tán thành. Cẩn Tri có chút đau đầu, còn Lâm Tiệp khoanh tay, miệng nở nụ cười khó đoán.

    “Ý kiến của Tiểu John được đấy.” Ứng Hàn Thời quay sang bạn gái: “Lâm Tiệp là một sĩ quan huấn luyện rất giỏi, cô ấy thích hợp dạy em hơn anh”.

    Cẩn Tri im lặng vài giây, gật đầu: “Được thôi”.

    Từ trước đến nay, tuy có tín ngưỡng tình yêu rõ ràng nhưng Cẩn Tri không biết đến cảm giác và tâm trạng khi yêu một người. Bây giờ, cô mới nhận thức được, thì ra mình có lòng chiếm hữu rất mạnh. Thật ra, cô không ghét Lâm Tiệp. Nhưng nếu có thể, cô mong bên cạnh Ứng Hàn Thời không có sự tồn tại của bất cứ người phụ nữ nào khác.

    Chiếc máy bay màu xám bạc từ từ di chuyển trên boong phi thuyền. Lâm Tiệp điều khiển bằng động tác gãy gọn và dứt khoát. Cẩn Tri ngồi cạnh, dõi mắt ra ngoài cửa khoang.

    Ứng Hàn Thời mặc bộ quân phục, đứng dưới sàn tàu, ngẩng đầu nhìn cô, nở nụ cười dịu dàng. Tô, Daniel và Trang Xung đứng sau lưng anh. Cẩn Tri đột nhiên trừng mắt với anh, khiến anh hơi ngẩn người. Nhưng cô đã nhanh chóng quay đi chỗ khác.

    Máy bay đột nhiên tăng tốc, Cẩn Tri chỉ cảm thấy lực quán tính cực lớn dội vào người, khiến lưng cô bị ép vào thành ghế. Vài giây sau, chiếc máy bay đã rời khỏi phi thuyền, lao đi dưới đáy biển.

    “Chân phải giẫm bàn đạp, giảm tốc độ.” Giọng nói vô cảm của Lâm Tiệp vang lên.

    Cẩn Tri lập tức làm theo.

    “Bàn đạp thứ hai, tăng tốc.”

    Cẩn Tri tiếp tục làm theo.

    “Rẽ trái!” “Rẽ phải!”…

    Phía trước là đáy biển tối đen, không biết đâu là bờ bến. Chiếc máy bay của họ tựa như rơi vào một thế giới lạnh lẽo và tĩnh lặng. Ngoài truyền đạt mệnh lệnh, Lâm Tiệp không nói bất cứ câu nào khác với Cẩn Tri. Cẩn Tri đương nhiên cũng chẳng chủ động hỏi chuyện đối phương. Cô vốn không có hứng thú với mấy thứ điều khiển, nhận lời học lái máy bay chiến đấu cũng chỉ là nhất thời hiếu kỳ. Vì vậy lái một lúc, cô bắt đầu cảm thấy vô vị.

    Đúng lúc này, một tia sáng trắng bỗng dưng vụt qua bên sườn máy bay, nhanh chóng biến mất ở phía trước.

    “Đó là gì thế?” Cẩn Tri hỏi.

    “Là máy bay của ngài chỉ huy, tốc độ của ngài ấy nhanh như sao băng…”. Cô ta im lặng vài giây, đột nhiên chuyển đề tài: “Cô tiếp tục lái với tốc độ ổn định, tiến thẳng về phía trước xem nào.”

    Cẩn Tri không có ý kiến. Nhưng dù cô làm theo lời Lâm Tiệp, thân máy bay vẫn nghiêng ngả chứ không bình ổn như lúc cô ta lái.

    “Ngay cả đường thẳng đơn giản nhất mà cô cũng không thể lái tử tế hay sao?” Lâm Tiệp nghiêm giọng chất vấn.

    Cẩn Tri thật thà trả lời: “Bất cứ thứ gì liên quan đến “điều khiển”, tôi đều làm không tốt.”

    Lâm Tiệp dõi mắt về phía trước, nói rành rọt từng từ một: “Hồi còn học ở trường quân sự, Tinh Lưu đã xếp thứ ba trong số những người điều khiển máy móc xuất sắc nhất toàn Đế quốc. Lúc đó, ngài ấy mới mười lăm tuổi. Sau khi gia nhập quân đội, tuy chưa từng công khai trổ tài, nhưng nhiều người cho rằng, ngài ấy là người đứng đầu. Vậy mà cô… đến tuyến đường thẳng đơn giản nhất cũng làm không xong”.

    Nghe cô ta nói vậy, Cẩn Tri có chút thất thần, nhưng vẫn bình thản trả lời: “Anh ấy là anh ấy, tôi là tôi.”

    Nào ngờ câu này lại chọc giận Lâm Tiệp. Cô ta đột nhiên túm lấy bàn điều khiển, đánh về một bên. Máy bay chiến đấu xoay tròn như con quay. Cẩn Tri đập người vào thành ghế, đầu óc choáng váng, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

    Lâm Tiệp lại phanh gấp, máy bay lập tức dừng lại. Dạ dày Cẩn Tri cuộn trào, suýt nữa nôn ra. Cô tức giận trừng mắt với cô ta. Sắc mặt đanh lại, Lâm Tiệp cất giọng lạnh lùng: “Không ngờ cô lại thốt ra câu đó. Cô có biết Tinh Lưu là người đàn ông như thế nào không? Phụ nữ Trái đất các cô không xứng với ngài ấy”.

    “Mình không xứng với Tinh Lưu ư?” Cẩn Tri ngẫm nghĩ. Cô thấy phương diện nào cũng xứng, ngoài việc anh hay xấu hổ và thỉnh thoảng không lĩnh hội một cách chính xác lời cô nói. Người phụ nữ tên Lâm Tiệp này đúng là vô lý đùng đùng.

    “Tôi có xứng hay không, chẳng phải do chị nhận định.” Cô cất giọng bình thản.

    Lâm Tiệp ý thức được vừa rồi mình hơi kích động, nhưng cô ta vốn là người không dễ dàng nhận lỗi. Hơn nữa, cứ nghĩ đến chuyện mình ở bên Ứng Hàn Thời bao nhiêu năm tháng, còn Cẩn Tri chỉ vừa mới gặp anh, cô ta cảm thấy một nỗi đau bóp nghẹt con tim.

    Lâm Tiệp buông bàn điều kiển, cúi đầu châm điếu thuốc: “Phụ nữ Trái đất, cô đã bao giờ chứng kiến sự vĩ đại thật sự chưa?”

    Cẩn Tri hơi ngẩn người, nhưng vẫn thẳng thắn trả lời: “Chưa”.

    Lâm Tiệp cười cười: “Tôi đã từng chứng kiến rất nhiều lần, trong quãng đời trước đây của ngài ấy”.

    Khoang máy bay mù mịt khói thuốc. Cẩn Tri ho khẽ một tiếng, Lâm Tiệp chẳng bận tâm, tiếp tục nhả khói.

    “Tinh Lưu nhập ngũ vào năm 343 theo lịch Đế quốc. Lúc bấy giờ, ngài ấy chỉ là một sĩ quan nho nhỏ trên lô cốt vũ trụ. Nhưng sau khi ngài ấy dẫn quân toàn thắng năm trận liền, cả Đế quốc đã biết đến biệt danh Tinh Lưu.”

    Tuy không thích người phụ nữ này nhưng Cẩn Tri vẫn chăm chú lắng nghe.

    “Năm 346, ngài ấy được bổ nhiệm làm sĩ quan chỉ huy, lần đầu tiên một mình chỉ huy cả một hạm đội. Có rất nhiều người ghen ghét, tìm cách lật đổ nhưng ngài ấy không hề bận tâm. Cùng năm đó, một đám thổ phỉ tiến gần đến biên giới phía tây của Đế quốc, bắt hàng trăm ngàn người dân tự do đến từ các hành tinh khác đang làm ăn ở đó. Trong các sĩ quan chỉ huy của năm cứ điểm quan trọng, cả bốn vị kia chẳng thèm để ý. Chỉ mình Tinh Lưu dẫn quân đánh bại thổ phỉ, cứu thoát những người không liên quan.”

    Cẩn Tri nghĩ thầm: Đây chính là anh, người đàn ông lương thiện, cương nghị và chính trực từng ra tay giúp cô ngay cả khi chưa quen biết, người đã hứa sẽ bảo vệ Cố Tế Sinh trọn đời.

    Nghĩ đến đây, tâm trạng bỗng trở nên trầm lắng, cô có chút hối hận vì hành vi trừng mắt với anh trước đó.

    Tiết lộ tiếp theo của Lâm Tiệp càng khiến Cẩn Tri chấn động.

    “Những chuyện này vẫn chưa là gì cả. Vào năm 348 lịch Đế quốc, Tinh Lưu dẫn quân trấn thủ một hành tinh nhỏ cách năm năm ánh sáng, bị chủ lực của quân nổi loạn tấn công. Kẻ địch mạnh hơn chúng tôi gấp năm lần. Tất cả mọi người đều cho rằng trận này sẽ thất bại, ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng truyền đạt mệnh lệnh có thể rút quân.” Cô ta hít một hơi thuốc: “Tối hôm đó, hơn hai trăm ngàn người dân tự động tập trung bên ngoài nơi ở của Tinh Lưu, cầu xin ngài ấy cứu hành tinh của họ. Họ nói, nếu Đế quốc tồn tại một người có thể cứu lấy tinh cầu này, thì người đó chính là Tinh Lưu.”

    “Sau đó thì sao?” Cẩn Tri hỏi.

    “Sau đó… Đây là một trận chiến bảo vệ tinh cầu vĩ đại nhất trong lịch sử Đế quốc. Tinh Lưu thức trắng mười mấy ngày, lãnh đạo chúng tôi đẩy lui năm cuộc tấn công của quân nổi loạn. Người của chúng tôi bị chết và bị thương đến chín mươi phần trăm, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng thành công, chờ được đội quân cứu viện từ Đế quốc.”

    Cẩn Tri im lặng lắng nghe, một cảm giác ấm nóng xa lạ sôi sục trong lòng cô. Trên thực tế, cô không thể tưởng tượng ra cuộc chiến bảo vệ tinh cầu, nhưng cứ liên quan đến Ứng Hàn Thời là cô thấy rung động đến tận tâm can. Cô biết người đàn ông hay xấu hổ đó quyền cao chức trọng và rất tài giỏi, nhưng không ngờ, anh được bao nhiêu người gửi gắm kỳ vọng, đồng thời từng cứu nhiều người đến vậy.

    Lồng ngực Cẩn Tri tắc nghẹn. Tại sao anh không bao giờ kể với cô chuyện này? Để cố phải nghe từ miệng người phụ nữ khác. Cô hoàn toàn mù mịt về quá khứ của anh. Cô mãi mãi không thể tham dự vào quãng thời gian thuộc về anh, Lâm Tiệp và các đồng đội khác. Giữa cô và Ứng Hàn Thời của quá khứ tồn tại một khoảng cách rất lớn.

    “Tại sao mọi người lại tưởng anh ấy đã chết?” Cẩn Tri hỏi.

    “Ngài ấy không kể chuyện này với cô sao?” Lâm Tiệp nhướng mày.

    Cẩn Tri lặng thinh. Lâm Tiệp tiếp tục mở miệng: “Trong trận chiến cuối cùng với quân nổi loạn vào năm 350 lịch Đế quốc, kẻ địch chiếm mất cứ điểm Sridara, nhốt hai triệu người dân ở trong cứ điểm, không cho ra ngoài. Cuối cùng, Hoàng đế bệ hạ ra lệnh ném bom nguyên tử phá hủy toàn bộ cứ điểm.”

    Cẩn Tri sửng sốt. Ném bom nguyên tử ư? Điều này có nghĩa là toàn bộ dân chúng trong cứ điểm cũng sẽ bị giết chết. Ứng Hàn Thời sẽ…

    Khóe mắt Lâm Tiệp lấp lánh ánh lệ: “Đúng như cô nghĩ, Tinh Lưu đã từ chối chấp hành mệnh lệnh. Ngài ấy cứu được người dân nhưng lại để sĩ quan chỉ huy Lin trốn thoát. Đế quốc luôn trừng phạt nghiêm khắc người chống lại quân lệnh. Tòa án quân sự đã ra quyết định bãi bỏ mọi chức vụ của Tinh Lưu. Ngài ấy bị xử tù chung thân. Người như ngài ấy mà bị giam giữ suốt đời, Tinh Lưu lại không thể nhìn thấy tinh tú và ánh dương. Sau đó, chúng tôi nhận được tin ngài ấy chết trong tù”.

    Chiếc máy bay chiến đấu từ từ dừng lại ở boong tàu. Lâm Tiệp vừa tháo dây an toàn vừa lên tiếng: “Từ trước đến nay, ngài ấy chưa từng thích bất kỳ người phụ nữ nào ngoài cô. Nếu cô phụ tình cảm của ngài ấy, làm chuyện có lỗi với ngài ấy, tôi sẽ giết cô.”

    Cẩn Tri không hề nghi ngờ lời nói của cô ta. Cô bình thản đáp: “Đó là chuyện giữa tôi và anh ấy, khỏi phiền chị bận tâm”.

    Lâm Tiệp liếc cô một cái rồi nhảy xuống đất. Cẩn Tri ngồi thêm một lúc mới từ từ trèo xuống. Lúc này, Lâm Tiệp đã đi xa.

    Tiêu Khung Diễn đi tới đón cô, cất giọng dè dặt: “Tiểu Tri, vừa rồi tôi thấy mắt Thượng tá Lâm đỏ hoe. Tôi gọi, cô ấy cũng chẳng có phản ứng. Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì sao?”

    “Không có gì. Tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây.”

    “Cô không đợi boss à?”

    “Thôi, tôi về tắm rửa trước.” Đi vài bước, Cẩn Tri ngoảnh đầu hỏi Tiêu Khung Diễn: “Tình cảm giữa Lâm Tiệp và boss của các anh rất sâu đậm phải không?”

    Tiêu Khung Diễn gật đầu: “Tất nhiên rồi! Boss rất tin tưởng thượng tá Lâm. Cô ấy cũng trung thành với ngài ấy. Cô ấy từng điều khiển máy bay hứng đạn pháo thay boss, suýt nữa mất mạng. Tuy nhiên, người mà boss có tình cảm sâu đậm nhất chính là Tiểu John.”

    Cẩn Tri chẳng nói chẳng rằng đi thẳng, để lại mình Tiêu Khung Diễn ở đó.

    Lúc xuống máy bay, gương mặt Ứng Hàn Thời và Trang Xung vẫn còn đọng nét cười. Nhìn thấy chiếc máy bay Cẩn Tri vừa ngồi mà không thấy người, anh hỏi: “Cẩn Tri và Thượng tá Lâm đầu rồi?”

    Tiêu Khung Diễn đáp: “Họ đã về một lúc, đều đi nghỉ cả rồi. Chẳng hiểu xảy ra chuyện gì mà mắt thượng tá Lâm đỏ hoe còn Cẩn Tri thì về phòng tắm rửa. Boss có đi xem thượng tá Lâm thế nào không?”

    Ứng Hàn Thời gật đầu. Lâm Tiệp không về phòng mà đứng ở hành lang, dõi mắt ra đáy biển tối đen. Cô ta muốn hút thuốc, nhưng túi đã trống không.

    “Thượng tá Lâm không nên hút nhiều thuốc lá như vậy.” Giọng đàn ông trầm ấm vang lên.

    Lâm Tiệp cười: “Chuyện này khỏi cần ngài bận tâm”.

    Ứng Hàn Thời chắp hai tay sau lưng, khóe mắt ẩn hiện ý cười. Hai người im lặng một lúc, anh hỏi: “Tiểu John nói thượng tá Lâm vừa khóc. Xảy ra chuyện gì vậy? Có cần tôi giúp không?”

    “Không có gì. Lúc lái máy bay, tôi chợt nhớ đến những chuyện trước kia, trong lòng hơi phiền muộn.” Cô ta ngoảnh mặt nhìn anh: “Không liên quan đến bạn gái của ngài”.

    “Tôi biết. Cô ấy chẳng bao giờ khiến người khác buồn.”

    Lâm Tiệp nhếch miệng, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè nặng. Cô ta hỏi: “Ngài không đi tìm cô ấy sao?”

    “Cô ấy đang tắm. Lát nữa tôi đi sau.” Ứng Hàn Thời hơi đỏ mặt.

    “Tôi về nghỉ đây.” Lâm Tiệp quay người rời đi.

    Ứng Hàn Thời dõi theo bóng lưng cô ta: “Lâm Tiệp, Đế quốc đã không còn, cô cũng đừng buồn nữa. Tôi sẽ cố gắng để mọi người có được cuộc sống yên ổn ở nơi này.”

    Lâm Tiệp gật đầu: “Tôi biết”. Biết trong lòng anh, tôi vĩnh viễn chỉ là đồng đội chứ không phải là phụ nữ. Vậy thì hãy để tôi mãi mãi ở bên cạnh anh, dõi theo anh, còn hơn là mất anh.

    Sau khi Lâm Tiệp rời đi, Ứng Hàn Thời ước lượng thời gian rồi qua phòng Cẩn Tri.

    Anh gõ cửa: “Cẩn Tri!”

    Bên trong im lặng như tờ. Anh gõ thêm một lúc rồi nhập mật mã mở cửa. Căn phòng không một bóng người, đồ của cô vẫn vứt bừa bãi trên giường và bàn. Ứng Hàn Thời đi vào, dọn dẹp sạch sẽ. Anh ngồi ở giường đợi một lúc vẫn không thấy cô quay về.

    Tắm xong, Cẩn Tri ngơ ngẩn vài phút mới mặc quần áo, đi sang khoang nghỉ ngơi của phi công. Nơi đó chẳng có một ai, cô ngồi ở giường của Ứng Hàn Thời chờ đợi nhưng mãi vẫn không thấy anh đâu. Cô ngứa tay hất chăn gối loạn xạ mới đứng dậy đi ra ngoài.

    Phi thuyền rất lớn, tất cả gồm năm tầng. Khoang nghỉ ngơi nằm ở tầng thứ ba. Cẩn Tri đi lên, qua phòng họp và phòng huấn luyện, lại dạo quanh tầng hai nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ứng Hàn Thời.

    Đến nơi ngắm phong cảnh ở tầng trên cùng, cô bắt gặp Tiêu Khung Diễn đang cần chiếc bình tưới nước cho hoa. Trông thấy cô, anh ta ngoác miệng “Tiểu Tri, cô không đi cùng boss à? Lúc nãy anh ấy bảo qua chỗ cô đấy. Cô mau đi tìm anh ấy đi!”

    Cẩn Tri “ừ” một tiếng, lại xuống dưới. Không hiểu tại sao, tâm trạng của cô đột nhiên trở nên bối rối, trống ngực đập thình thịch, hai má nóng ran. Cô vội vỗ vỗ lên mặt, để lấy lại bình tĩnh.

    Xuống đến tầng thứ hai từ dưới lên, Cẩn Tri đẩy cửa phòng tập luyện, nhìn thấy Lâm Tiệp mặc áo may ô, đang đấm bốc. Hai người phụ nữ chạm mắt nhau rồi lại liếc đi chỗ khác, không ai nói một lời.

    Tầng dưới cùng là khu vui chơi giải trí, được chia thành mấy gian phòng nhỏ. Thì ra, trò giải trí của người ngoài hành tinh cũng tương tự như ở Trái đất. Cẩn Tri đi qua phòng chơi cờ, sàn nhảy, quầy bar… chỗ nào cũng trống không, thiết bị cũ kỹ, phủ một lớp bụi mờ. Có lẽ do tiết lộ của Lâm Tiệp nên cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh náo nhiệt trong quá khứ.

    Phía trong cùng là gian chơi điện tử. Vừa đi đến cửa ra vào, Cẩn Tri liền nhìn thấy một người đang ngồi ở chiếc máy điện tử đầu tiên. Cả căn phòng tối om, chỉ có chỗ Ứng Hàn Thời là sáng. Anh ngồi trên sofa, trước mặt là màn hình cực lớn với vô số chiếc máy bay được gắn khẩu pháo đang bay lượn và chiến đấu. Vô số tia lửa tóe ra trên màn hình, khiến Cẩn Tri cũng thấy choáng váng đầu óc.

    Ứng Hàn Thời đeo kính bảo vệ mắt và tai nghe, tay điều khiển trò chơi. Thảo nào anh không phát hiện ra sự có mặt của cô. Cẩn Tri đứng cách người đàn ông vài bước, lặng lẽ ngắm nhìn anh. Trong đầu cô lại vô thức vang lên lời nói của Lâm Tiệp: “Bốn sĩ quan chỉ huy của cứ điểm lớn đều mặc kệ, chỉ mình ngài ấy dẫn quân xuất chinh, lấy yếu thắng mạnh, cứu hàng trăm nghìn người không liên quan. Hai trăm ngàn người dân tụ tập ở bên ngoài chỗ ở của ngài ấy, xin ngài ấy cứu hành tinh của họ. Nếu trên đời còn tồn tại một người làm được, thì người đó chính là Tinh Lưu. Ngài ấy từ chối chấp hành mệnh lệnh ném bom nguyên tử vào dân lành, nên bị xử tù chung thân”.

    Thì ra yêu một người, tức là trong một khoảnh khắc nào đó, bạn không có cách nào kháng cự. Cô đã yêu anh, không phải sự sùng bái, mà là tình yêu mang theo nỗi thương xót vô ngần.

    Ánh sáng từ màn hình hắt vào khuôn mặt Ứng Hàn Thời, lúc này chỉ để lộ mũi và miệng. Cẩn Tri từ từ tiến lại gần. Như có linh cảm, anh liền dừng động tác. Cẩn Tri chống hai tay xuống tay vịn sofa, cúi đầu hôn lên môi anh. Đây là một nụ hôn vô cùng dịu dàng. Cô cắn nhẹ môi anh, tách ra để đầu lưỡi tiến vào. Ứng Hàn Thời gần như lập tức buông tay cầm điều khiển, ôm thắt lưng người phụ nữ, cất giọng ngỡ ngàng: “Cẩn Tri…”.

    Cẩn Tri nhìn anh chăm chú. Do đang đeo kính bảo vệ mắt nên anh không nhìn rõ cô. Điều này khiến cô bớt ngượng ngùng. Cô ôm cổ người đàn ông, lại cắn môi anh: “Anh đừng nói chuyện, cũng đừng động đậy. Em sẽ hôn anh bây giờ.”

    Lời nói vừa thốt ra miệng, nhịp tim cô bỗng trở nên dồn dập. Nhưng Ứng Hàn Thời đâu có nghe lời. Anh tháo kính và tai nghe ra, nhìn cô đăm đăm. Giây tiếp theo, Cẩn Tri hít một hơi sâu, bởi anh đã nhanh như chớp kéo cô ngồi xuống sofa rồi giữ chặt hai tay cô, từ bị động chuyển thành chủ động, phủ môi xuống.

    Ánh sáng nhấp nháy chiếu lên hai người. Ứng Hàn Thời khóa Cẩn Tri trong lòng, đôi tai nhọn và chiếc đuôi đã lộ ra ngoài. Nụ hôn của anh mãnh liệt hơn bất cứ lần nào trước đó. Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở hòa quyện, hai người đã trở nên ý loạn tình mê. Toàn thân Cẩn Tri run rẩy, tựa như một con thuyền bị mất phương hướng, hoàn toàn bị anh kiểm soát.

    Một lúc sau, Ứng Hàn Thời hơi ngẩng đầu. Cẩn Tri phát hiện gương mặt anh đỏ ửng. Anh cụp mi nên cô không thấy rõ ánh mắt anh. Tiếp theo, anh lại ghé sát, bắt đầu hôn lên tai cô. Cẩn Tri rùng mình, định đẩy người anh ra. Nhưng cô vừa chạm tay vào ngực anh, thắt lưng đột nhiên bị siết chặt. Thì ra chiếc đuôi của anh đã quấn quanh người cô, khiến cô không thể nhúc nhích.

    Ứng Hàn Thời chầm chậm hôn một đường từ tai xuống dưới. Sau đó, anh vùi mặt vào cổ cô. Toàn thân mềm nhũn, Cẩn Tri cọ cọ má vào đầu anh, để mặc anh “chiếm cứ lãnh địa”.

    “Tiểu Tri.” Ứng Hàn Thời cất giọng khàn khàn: “Kể từ hôm nay trở đi, em đã chính thức trở thành người phụ nữ của anh”.

    “Vâng.”

    Một lúc lâu sau, hai người mới rời nhau. Xung quanh tối lờ mờ, chỉ đôi mắt họ sáng như sao trời. Anh nhìn cô đăm đăm: “Cẩn Tri, hãy hứa với anh”.

    “Hứa gì cơ?”

    Ứng Hàn Thời ngồi thẳng người, chiếc đuôi đung đưa ở đằng sau. Anh kéo cô vào lòng: “Anh đã có lời hứa trọn đời trọn kiếp với em. Bây giờ em đã thật sự chấp nhận anh, Tinh Lưu cũng muốn được em trao lời hứa.”

    Cẩn Tri ngẩn người. Cho dù quan niệm về tình yêu của cô cũng là mãi mãi nhưng vừa mới nhận lời đến với anh, đã thốt ra câu: “Em sẽ yêu anh trọn đời”, cô thấy hơi kỳ cục.

    Nhưng cô cũng biết, Tinh Lưu rất coi trọng lời hứa, lời hứa của anh đáng giá ngàn vàng. Vì vậy, anh mới đưa ra đề nghị này.

    Cẩn Tri chớp chớp mắt: “Chúng ta vừa mới đến với nhau, ít ra anh cũng phải để em quan sát một thời gian, mới có thể đưa ra lời hứa chứ”.

    Ứng Hàn Thời lặng lẽ nhìn cô: “Được. Nhưng một khi đã hứa với Tinh Lưu, em sẽ không được thu hồi đâu đấy”.

    Cẩn Tri “vâng” một tiếng. Anh lại cúi xuống tiếp tục nụ hôn. Một lúc sau, Cẩn Tri ngồi tựa vào người Ứng Hàn Thời: “Anh cứ chơi điện tử đi. Em ở đây với anh”.

    “Anh sợ em buồn chán.”

    “Không đâu.” Dáng vẻ của anh lúc chơi game đẹp trai chết đi được.

    Ứng Hàn Thời lại đeo kính và tai nghe, cầm lấy tay điều khiển. Chỉ là lần này, có thêm một người phụ nữ ngồi trong lòng anh.

    Ánh sáng loang loáng lại hắt xuống. Cẩn Tri lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt người đàn ông, không hề cảm thấy buồn chán. Có điều, Ứng Hàn Thời đúng là làm gì cũng nghiêm túc. Rõ ràng tư thế của hai người rất thân mật, vậy mà anh vẫn chăm chú chơi điện tử. Cẩn Tri tựa vào ngực anh, nhìn lên màn hình không ngừng báo hiệu đạt kỷ lục cao nhất. Dần dần, cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

    Một lúc sau, Ứng Hàn Thời tháo kính và tai nghe, cúi xuống nhìn người phụ nữ trong lòng. Chợt nảy ra một ý tưởng, anh liền bật toàn bộ màn hình trong phòng. Chúng tự động nối thành một màn hình cực lớn. Anh lại điều chỉnh thành phương thức tự động chiếu bầu trời đêm. Thông qua kính viễn vọng vô tuyến ở tầng trên cùng của phi thuyền, bầu trời trên mặt biển đã được chiếu lên màn hình lớn. Bầu trời trong vắt, tinh tú lấp lánh, cảnh đẹp như giấc mộng bao quanh bọn họ. Ứng Hàn Thời ngồi bất động, tựa như không muốn quấy nhiễu giấc mơ đẹp của Cẩn Tri.

    Ngày hôm sau là thứ Hai. Thành phố Giang vào giờ cao điểm buổi sáng tắc nghẽn, ồn ào náo nhiệt, quả thực là một thế giới khác hoàn toàn đáy biển.

    Một chiếc xe việt dã đậu ở cửa thư viện. Cẩn Tri và Trang Xung xuống xe, Ứng Hàn Thời cũng mở cửa bước xuống.

    “Từ hôm nay, anh phải chuẩn bị cú nhảy vượt không gian, chắc sẽ không có thời gian đưa đón em.” Anh nói.

    “Vâng.” Cẩn Tri đáp. Hai người đứng dưới hàng cây bên ngoài thư viện, im lặng nhìn nhau.

    “Còn hai phút nữa đến giờ làm việc đấy.” Trang Xung nhắc nhở.

    Cẩn Tri liếc đối phương một cái, anh ta lập tức cúi đầu.

    “Cánh tay anh còn mỏi không?” Cô hỏi.

    Khóe mắt Ứng Hàn Thời cong cong: “Anh không sao cả.”

    Nghĩ đến cảnh tượng diễn ra trong phòng chơi điện tử, Cẩn Tri bất giác cảm thấy rất ngọt ngào. Cô nói: “Nếu mỏi quá thì nhờ Tiêu Khung Diễn đấm bóp cho”.

    Ứng Hàn Thời hơi cụp mi: “Anh muốn em làm cơ”.

    “Ôi trời” Trang Xung buông một câu rồi đi mất.

    Cẩn Tri tiến lên một bước định hôn anh. Nào ngờ, Ứng Hàn Thời nghiêng đầu để hôn lên má cô, thành ra chóp mũi hai người chạm vào nhau. Cả hai cùng mỉm cười. Cẩn Tri kiễng chân, chạm môi vào má anh rồi nói: “Em đi đây.”

    “Ừ.” Ứng Hàn Thời đáp khẽ.

    Tuy quyến luyến nhưng vốn tính cách dứt khoát nên Cẩn Tri đi thẳng vào cơ quan. Ứng Hàn Thời đứng yên tại chỗ, dõi theo cho đến khi cô khuất dạng mới lên xe.

    Người ở trên xe đều chứng kiến cảnh tượng vừa rồi. Tô và Daniel mỉm cười, còn Tiêu Khung Diễn vui vẻ ngâm nga. Lâm Tiệp ngoảnh đầu về phía cửa sổ, đến khi xe chạy một đoạn, cô ta mới hỏi Ứng Hàn Thời: “Cánh tay của ngài sao vậy?”

    “Không sao.”

    Cẩn Tri tưởng đến cơ quan sẽ bị Nhiễm Dư truy hỏi tới nơi tới chốn. Ai ngờ cô bạn đồng nghiệp ủ rũ nằm bò ra bàn, nhìn thấy cô và Trang Xung chỉ hỏi: “Cậu về rồi à? Có mang đặc sản gì về không?”

    Trang Xung ném mấy gói đồ ăn vặt mua ở ven biển lên bàn, Cẩn Tri ngồi xuống cạnh bạn: “Cậu sao thế?”

    Nhiễm Dư thở dài thườn thượt: “Cẩn Tri, mình dính vào tên bụi đời rồi”.

    Cẩn Tri kinh ngạc nhìn bạn. Nhiễm Dư nhanh chóng kể lại sự tình. Thì ra sau lần gặp anh chàng bụi đời ở công viên, cô bị ngoại hình của người ta thu hút. Thế là mỗi lần đi qua, cô đều mang đồ ăn cho anh ta. Kết quả, anh chàng bụi đời thấy cô tốt bụng nên bám theo đến tận nhà, ngày ngày đợi ở đó.

    “Anh ta còn hỏi mình, suất bánh mì của ngày hôm nay đâu rồi? Mẹ ơi, lẽ nào anh ta nghĩ mình là bảo mẫu của anh ta hay sao?”

    Cứ thế, cuối cùng Nhiễm Dư cũng nổi điên, gầm lên với đối phương: “Lúc nào cũng đòi ăn? Anh ăn bám phụ nữ mà không thấy xấu hổ à?”

    “Rồi sao nữa?” Cẩn Tri hỏi.

    “Anh ta trừng mắt với mình, sau đó rút một sợi dây chuyền từ túi áo ném cho mình.”

    “Dây chuyền ư?”

    “Đúng thế.” Nhiễm Dư tỏ ra xúc động: “Đó là một sợi dây chuyền kim cương. Anh ta bảo bây giờ mình bết bát chứ trước kia mấy thứ này chẳng là gì cả. Anh ta đưa dây chuyền cho mình để trừ vào tiền ăn. Mình đến tiệm vàng kiểm tra rồi, là kim cương thật, trị giá hơn hai triệu nhân dân tệ. Bây giờ mình phải giấu kỹ ở nhà.” Cô thở dài: “Cẩn Tri, cuối cùng mình cũng gặp được người đàn ông đẹp trai, giàu có, được ném đồ đắt tiền vào người, nhưng lại là một tên gia cảnh lụi bại, vất vưởng nơi đầu đường xó chợ. Làm thế nào bây giờ? Liệu anh ta có thể làm lại từ đâu? Mình có nên đánh cược một phen không?”

    Cẩn Tri xoa đầu bạn, không đưa ra bất cứ ý kiến nào. Ai có thể ngờ Nhiễm Dư lại gặp phải tình cảnh giống phim truyền hình “cẩu huyết” như vậy. Tuy đang phân vân có nên “đánh cược một phen” nhưng ánh mắt của Nhiễm Dư tiết lộ một điều, cô đã động lòng.

    “Cậu cứ thuận theo tự nhiên đi.” Cuối cùng, Cẩn Tri an ủi: “Nếu có duyên, kiểu gì cuối cùng hai người cũng sẽ đến với nhau.”

    Duyên số là một điều khó lý giải. Bởi thế nên cô mới yêu người ngoài hành tinh, còn Nhiễm Dư lại nảy sinh tình cảm với loại người mà cô ấy coi thường nhất.

    Nhiễm Dư “ừ” một tiếng, chuyển đề tài: “Cuối tuần vừa rồi, cậu với anh chàng “hòn vọng thê” có tiến triển gì không?”

    Cẩn Tri cười cười. Chợt nghĩ tới một vấn đề, cô lên tiếng: “Cho mình hỏi câu này, đôi nam nữ vừa mới hẹn hò, người đàn ông đã yêu cầu bạn gái đưa ra lời hứa trọn đời trọn kiếp thì nên làm thế nào?”

    Nhiễm Dư ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Mặc kệ anh ta! Lòng chiếm hữu của anh ta cũng mạnh quá đi!”

    “Không phải lòng chiếm hữu mạnh, mà là anh ấy coi trọng lời hứa.”

    Nhiễm Dư nhìn bạn bằng ánh mắt khó hiểu: “Cậu bị sao thế? Coi trọng lời hứa kiểu đó, không phải lòng chiếm hữu mạnh thì là cái gì?”

    Cẩn Tri lặng thinh. Người đàn ông ôn nhu như Ứng Hàn Thời cũng có lòng chiếm hữu với cô hay sao?

0.05066 sec| 2557.938 kb