"Em muốn đi đâu?" Sở Huân tiến lại gần, tựa khuỷu tay lên cửa sổ xe: "Đến nhà anh."
Sở Dung mỉm cười: "Ý anh là đến nhà anh ư?”
Phó Hoà Ngọc nhìn chăm chú vê phía họ, như đang chờ đợi câu trả lời từ Sở Dung. Trước khi cô kịp nói gì, Sở Huân đã cúi đầu tựa vào cánh tay mình. Đuôi mắt anh vẫn còn dấu vết của lớp trang điểm, khiến anh trông có vẻ hơi lạnh lùng.
Ngày hôm qua khi gặp Sở Dung, Sở Huân không hề có vẻ lạnh nhạt như vậy. Nhưng hôm nay, ánh mắt anh lại long lanh, nhìn Sở Dung như thể đang cầu xin.
Sở Dung không hiểu nói: "Tại sao tôi phải đi theo anh? Chúng ta thân thiết lắm à?” Ngoài việc cả hai đêu mang họ SỞ.
Sở Huân trả lời: "Vì anh là giáo viên dạy dương câm của em." Sở Dung không nói gì, suy nghĩ một lúc.
Sở Huân tiếp tục: "Nếu em đi, anh không biết phải tìm em ở đâu.
"Tôi không học dương cầm nữa cũng được." Sở Dung nghị, dù gì Sở Huân cũng có quan hệ với Phó Như Hối. Cậu ta vốn dĩ là ca sĩ nhưng vì tình nghĩa với Phó Như Hối nên mới dạy một người không có căn bản như cô học đàn. Nếu để Sở Huân tiếp tục dạy đàn cho cô có vẻ không ổn.
Sở Huân nói: "Không được."
Sở Dung ngạc nhiên: "Hả?"
"Cô cần phải học. Tôi đã sắp xếp lại cả lịch trình nửa cuối năm để có thể dạy cô, giờ cô lại bảo không học nữa à? Cô muốn tôi đói bụng lắm sao?” Sở Huân tỏ vẻ đáng thương khi nói những lời đó, không ngờ lại thực sự hiệu quả với cô. Nói một cách công bằng thì việc Sở Huân thoái thác công việc để dạy dương câm không phải là trách nhiệm của cô, đều là do Phó Như Hối cả. Có điều bây giờ Sở Dung đã ly hôn với Phó Như Hối, nếu Sở Huân không dạy dương câm nữa, Phó Như Hối chắc chắn cũng sẽ bôi thường cho cậu ta. Nhưng Sở Huân này lại muốn tiếp tục phụ trách, khăng khăng muốn dạy Sở Dung đến khi cậu ta hài lòng mới thôi. Không nói đến cái khác, chỉ tính mỗi tấm lòng ấy thôi cũng đủ khiến Sở Dung cảm thấy mình không thể phụ lòng của cậu ta được. Sau khi suy nghĩ, cô đáp: "Tôi có thể tiếp tục học dương cầm nhưng nhà cậu thì tôi không đi.
Cô và Sở Huân không mấy thân thiết! Hơn nữa cậu ta vẫn chỉ là một chàng trai mới hai mươi tuổi, còn là một ngôi sao nữa, chưa kể là Sở Dung cũng không muốn thân thiết với người trẻ tuổi. Mà dù cho cả hai người họ có thân thật, nếu họ chụp được ảnh cô và Sở Huân ở cùng với nhau, scandal như vậy mà không bị truyên ra ngoài mới lạ.
"Ngoài nhà họ Phó, cô còn có thể ở đâu được nữa?" Sở Huân hỏi thẳng: "Hơn nữa, nhà tôi có piano, nếu cô không đến, chẳng lẽ cô muốn tôi mang piano đến nhà cô?”
Sở Dung trả lời: "Vậy thì tôi sẽ đến nhà cậu mỗi ngày để học." "Không được đâu." Sở Huân nghiêm túc lắc đầu: "Dễ bị các phóng viên giải trí chụp lắm." Sở Dung: "...'
"Nhà tôi có năm tâng, cô chọn một tầng đi, coi như tôi cho cô thuê. Chỉ khi dạy học mới gặp nhau thôi. Hay là cô lo tôi sẽ làm gì cô à?”
Sở Dung nói: "Không." Chỉ là cô cảm thấy là lạ. Cô và Sở Huân chỉ mới gặp nhau vài lần, đáng lẽ ra cả hai chỉ dừng ở mức độ quen biết, thân hơn người xa lạ một chút. Bây giờ cô đã ly hôn, lại đưa hai đứa con đến nhà của một chàng trai trẻ để ở, vậy thì có khác gì phú bà đâu? Sở Dung có cảm giác như thể mình đang bỏ tiền ra nuôi một ngồi sao...
Đúng rồi! Cô cần xem ý kiến của hai đứa trẻ Phó Niên và Phó Dư. Sở Dung vội vàng cúi đầu hỏi: "Niên Niên, Tiểu Ngư, hai con có muốn đi cùng mẹ không?”
Phó Dư hít mũi: "Con muốn đến nhà cậu. Con thích cậu.' Cậu bé ngước nhìn, mi mắt ướt đẫm như thể vừa được rửa sạch, một vài sợi dính lại với nhau.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo