Chỉ là đột nhiên Sở Huân gửi tin nhắn cho cô lại không dùng ứng trò chuyện mà lúc nãy họ vừa kết bạn, làm cho Sở Dung hơi bất ngờ. Nếu không phải cô bật âm thông báo, có khả năng cô sẽ không chú ý tới tin nhắn, tin nhắn này chắc chắn sẽ bị các tin tức quảng cáo trên điện thoại che mất. Vừa nghĩ đến tình cảnh bi thảm rúc vào cầu thang của Sở Huân khi không chờ được cô đến đón, Sở Dung vừa đi ra ngoài đã không nhịn được cười ra tiếng.
Bọn họ ở lầu sáu của bệnh viện, Sở Huân mà đi bộ lên cũng coi như là không mệt lắm. Sở Dung phải tốn một chút sức lực mới tìm được cửa thoát hiểm, bởi vì đa phần mọi người đều đi thang máy, bên cầu thang không có ai, ngay cả đèn cũng không sáng mấy.
Đột nhiên trong lòng Sở Dung có cảm giác là lạ, cảm giác này có lẽ là vì cô xem quá nhiều phim kinh dị. Đối mặt với cầu thang tối mịt, Sở Dung vô thức tưởng tượng ra một số cảnh tượng, bước chân cô dân do dự.
Cửa câu thang đang đóng chặt lại, Sở Dung đi qua đó, đứng yên một lúc rồi gửi tin nhắn cho Sở Huân trước.
[Sở Dung: Em ở đâu? Chị đến rồi. |
[Ở đây. ]
Sở Dung nhíu mày, từ từ đưa tay kéo cửa.
Cửa làm bằng kim loại nên rất nặng, Sở Dung hơi dùng sức. Két một tiếng, cửa mở ra.
Sở Dung lấy điện thoại ra soi. Không có gì cả.
Cô mở đèn pin lên, soi kỹ lại một lượt, vẫn tối đen. Thậm chí câu thang còn không có đèn, trông hơi dọa người. Sau khi Sở Dung xác nhận cầu thang không có ai, theo bản năng cho rằng Sở Huân đang lừa cô, cô gửi tin nhắn WeChat cho cậu ta.
[Sở Dung: Em ở đâu thế? Chị không thấy, chị ở lâu sáu, em có đi nhâm lâu không vậy?]
[Sở Huân: 22?]
[Sở Dung: Sao rôi, em xem kỹ lại đi. ]
[Sở Huân: Em vẫn ở trên đường, kẹt xe].
[Sở Huân: Em tới ngay đây. | Ngay tức khắc, Sở Dung cảm thấy nguy hiểm, mồ hôi lạnh đầm đìa, cô lập tức xoay người bỏ chạy nhưng đã muộn. Một bàn tay từ bóng tối dưới gâm cầu thang vươn ra, kéo mạnh cổ áo Sở Dung và tay kia siết lấy cổ cô, lôi vào tăm tối.
Cả người Sở Dung đụng vào tường, đôi tay bóp cổ của cô, giống như một dây sắt được nung nóng đỏ, cô gắng sức gạt tay ra nhưng không nhúc nhích được, ngược lại càng bị bóp chặt. Cô không thể không dùng sức giãy giụa, nâng chân lên muốn đạp người trước mặt. Nhưng sức của cô bây giờ như trứng chọi đá, dù có dùng sức đấm đá thế nào cũng không có ích gì cả. Cô cảm nhận không khí không thể lọt vào mũi, như cá thiếu nước, mặt cô nhăn nhó thống khổ nhưng không còn sức giãy giụa.
Hơi thở dần ngừng trệ, Sở Dung hoảng loạn cảm thấy cổ mình như sắp gãy.
.Buông ral"
Lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên trong cầu thang trống rỗng, Sở Dung chỉ cảm thấy cổ mình khã được buông lỏng, sau đó cả người bị ném xuống đất. Cô ôm cổ họng ho kịch liệt, tham lam hít từng luông không khí trong lành, nước mắt rơi lã chã, ngổn ngang trên khuôn mặt méo xệch.
Sở Dung như được hồi sinh từ cõi chết.
Cô tưởng mình đã nằm đó lâu lắm nhưng thực tế chỉ vài giây trước khi được ai đó đỡ dậy.
Sở Dung mở to mắt đẫm lệ, không rõ người trước mặt là ai, chỉ thốt lên: "Cám ơn anh."
Mặc dù lúc nấy ý thức của Sở Dung đã mờ nhạt, cô vẫn lờ mờ nghe thấy giọng nói của người đàn ông. Giờ đây được ôm vào lòng, Sở Dung cảm nhận rõ hơi thở của anh.
Hai tay cứng ngắc ôm chặt lấy cổ của cô, rôi một giọng nói quen thuộc vang lên: “Cô không nhận ra tôi à? Hử?'
"Tô Ảnh Dã?" Lần này Sở Dung nhận ra, trong lúc khẩn cấp, câu "Buông ra" của anh ta không giống Tô Ảnh Dã, không tỉnh táo nên cô không nhận ra ngay.
Tô Ảnh Dã vừa đỡ Sở Dung đi tìm bác sĩ vừa nói: Người đó chạy rồi, đành phải tìm quản lý bệnh viện để điều tra. Cô có thấy mặt người đó không?" Người hành hung quay lưng vê phía Tô Ảnh Dã, sau khi bị anh ta quát thì chạy thẳng lên lầu bảy, anh ta không thấy gì cả.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo