Dù đã hai mươi tuổi, không lẽ vì vài lời mắng mỏ mà không chịu nổi sao? Hơn nữa, Sở Huân thật sự đã sao nhãng công việc, mình làm sai thì bị chỉ trích cũng là điều dễ hiểu. Về tình vê lý Sở Dung đều hiểu nhưng khi nhìn thấy bộ dạng khó chịu như vậy của Sở Huân, những đạo lý trong đầu của cô cũng không tuôn ra được. Tốt xấu gì thì Sở Huân cũng gọi cô một tiếng chị mà, chị gái bênh vực em trai thì cũng không có gì là sai cả.

Vì vậy, Sở Dung vuốt ve đầu Sở Huân, đội chiếc mũ: "Không sao, không sao, nếu có uất ức cứ kể cho chị nghe, đừng buồn một mình, nói ra chị sẽ giúp em giải quyết, được chứ?"

Sở Huân im lặng không đáp, cậu lấy mũ xuống, để lộ mái tóc xù mình, cho phép tay Sở Dung chạm vào.

Sở Dung không biết phải nói gì, may mắn là đầu Sở Huân không dùng gel gôm hại tóc, chỉ tạo kiểu hơi rối một chút. Tóc cậu dày và dài, mềm như lông mèo, rất dễ chịu khi sờ vào.

"Không, không buồn.." Sở Huân hiếm khi thể hiện cảm xúc bất thường, giọng nói của Sở Dung càng nhỏ, cố gắng an ủi Sở Huân như đứa trẻ mới vài tuổi như Phó Niên và Phó Dư.

Ngay cả Phó Dư, mới chịu đựng nỗi đau mất mẹ, khi thấy cậu buồn như thế, cũng vuốt ve tóc Sở Huân: "Đừng buồn nữa, có chuyện gì cứ kể cho cháu nghe, cháu sẽ lắng nghe hết."

Tay Sở Dung mềm mại và dài, như gió xuân thoảng qua mái tóc của Sở Huân. Tay Phó Dư dù mềm mại nhưng quá nhỏ, như chiếc bàn chải đánh răng, chải qua chải lại trên đầu Sở Huân. Cậu có thể chấp nhận sự âu yếm của Sở Dung nhưng Phó Dư thì thôi.

Sở Huân đang định ngẩng đầu lên, ngăn cản Phó Dư, thì một giọng nói nghiêm nghị vang lên trước khi cậu kịp mở miệng: "Bao nhiêu tuổi rồi, có chút tự trọng không? Đứng lên đi. Giọng nói quen thuộc khiến Sở Huân phản xạ đứng vội, chỉ là đầu gối quỳ có hơi tê, đôi chân cậu vô thức khuyu lại.

"Đứng thẳng lên."

Tô Ảnh Dã mang theo cháo và thức ăn vừa mua về, chậm rãi đi vào. Ánh mắt quan sát Sở Huân từ trên xuống dưới, từ áo khoác đến dây xích bên hông của cậu ta cũng là bạc sáng loáng, từ phấn mắt màu xanh đậm được trang điểm tỉ mỉ đến mái tóc rối bời. Ánh mắt của anh ta dân dần từ không thích sang ghét: "Bộ dạng quỷ quái này của cậu là gì đây?”

Lúc đầu Sở Huân cảm thấy giọng nói này quen thuộc nên hơi phấn khích nhưng khi thấy mặt Tô Ảnh Dã, cảm xúc hưng phấn biến mất. Đối mặt với thái độ ghét bỏ không lý do của Tô Ảnh Dã, Sở Huân không chịu đựng nổi: "Anh lo cho bản thân mình trước đi.

Người bạn của Phó Như Hối, người mà Sở Huân không thích. Vẻ mặt lạnh lùng của Tô Ảnh Dã: Thêm một câu nữa cho tôi nghe xem?”

Sở Huân khẽ nhấch môi, đang định nói lại theo cách khác, thế nhưng một giây sau bỗng nhiên gáy bị đánh mạnh một cái, cả người cậu ta nghiêng về phía trước. Nếu không phải bình thường hay luyện tập, Sở Huân nghĩ rằng mình sẽ bị cú đánh mạnh mẽ này làm ngã xuống đất.

Tô Ảnh Dã ngạc nhiên vì Sở Huân vẫn giữ được thăng bằng, cười nhạo: "Tiến bộ rồi à?

Sở Huân nhíu mày: "Anh..." "Tại sao anh lại đánh cậu ấy?" Sở Dung bực bội la lên với Tô Ảnh Dã: "Trước đây sao tôi không nhận ra anh lại thích dạy dỗ trẻ con thế?"

"Trẻ con ư?" Tô Ảnh Dã cười nhạt, coi thường nhìn Sở Huân: "Cậu ta có vẻ như trẻ con sao?" "Đó là em trai tôi.' Sở Dung nói giận dữ: “Anh đã làm quá lên rồi, Sở Huân, lại đây để chị xem nào."

Sở Huân tuân theo, cúi xuống để Sở Dung kiểm tra gáy mình. Trong ánh mắt không nói nên lời của Tô Ảnh Dã, Sở Dung đã thật sự cẩn thận xem xét gáy của Sở Huân một chút, phát hiện không bị sưng đỏ, cô mới nói: "Bác sĩ Tô, anh nói xem, Sở Huân không trêu chọc gì anh đúng không? Anh vô duyên vô cớ đánh vào đầu nó làm gì?" Đứa trẻ này nhìn vào có hơi lâm lì không thích nói chuyện, nhìn tay của Tô Ảnh Dã cũng không nhỏ, Sở Dung thật sự sợ anh ta đánh Sở Huân thành kẻ rối loạn thần kinh, càng không thích nói chuyện.

8.22983 sec| 2392.844 kb