Mặc dù trước đó đã nghĩ đến việc sử dụng chiêu này để đối phó với Phó Như Hối nhưng khi thực sự phải nói ra, chính Sở Dung cũng cảm thấy lý do này không đủ thuyết phục và chắc chắn không ai sẽ dễ dàng tin cô. Quả nhiên, Phó Như Hối chỉ lạnh lùng nhìn cô và nói: Cô thật sự điên rồi." Sở Dung cảm thấy hoàn toàn bất lực, cô cắn môi và nói: "Đó là sự thật. Nếu anh không tin, anh có thể hỏi Niên Niên." Phó Như Hối mở miệng, phán một án tử cho Sở Dung:

"Cô không có quyền nhắc đến tên con trai tôi. Hãy tận hưởng quãng đời còn lại trong bệnh viện tâm thần đi, đừng mơ tới chuyện bước ra ngoài nữa.

Sự tuyệt vọng trong lòng Sở Dung tăng lên tột độ, cô không thể nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc kim tiêm chọc vào da thịt mình.

Cô không thể tránh khỏi số phận đã được định sẵn.

Cô sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Sở Dung từng nghĩ, nếu có thể đi đến cuối câu chuyện, có lẽ cô sẽ trở vê được thế giới ban đầu của mình. Ở đó, cô chỉ là một nô lệ văn phòng bình thường, cuộc sống có thể tẻ nhạt nhưng ít nhất cô không phải sống trong sợ hãi.

Nhưng không, cô bị điên dân trong bệnh viện tâm thần.

Cô đã điên.

Sở Dung nghe thấy chính mình đang gào thét, cô nghe thấy bệnh nhân trong bệnh viện tâm thân đang gào thét, trong tiếng gào thét nối tiếp nhau, giọng của chính cô bị nhấn chìm, cô bị nhấn chìm trong vô số linh hồn bị giam câm.

Giờ đây, cô mới thực sự cảm nhận được kết cục đáng sợ của nguyên chủ, cô chết trong đau khổ giữa điên loạn và sự cười đùa.

Sở Dung không còn kiểm soát được nỗi sợ hãi trong mình, cô hét lên.

"Dung Dung, Sở Dung! Tỉnh lại, Dung Dung.

Một cái lắc mạnh mẽ đã kéo Sở Dung ra khỏi nỗi sợ, cô mở mắt thật to, trong đôi mắt đẫm lệ mờ ảo, cô nhìn thấy khuôn mặt đó: "Phó Như Hi..."

Cô mơ hô nhận ra đó chỉ là một giấc mơ nhưng cảnh tượng trong mơ quá chân thật, cơn khủng hoảng vẫn còn vương vấn trong tâm trí Sở Dung.

Sở Dung cắn răng, cố gắng kìm nén cơn run rẩy và lập tức nhắm chặt mắt lại.

Phó Như Hối ôm lấy vai Sở Dung, thấy cô đã tỉnh, anh nhẹ nhàng hỏi: "Em bị ác mộng à?” Vừa rồi, cô đang ngủ ngon lành thì bất ngờ bắt đầu giãy giụa. Phó Như Hối ban đầu còn ngẩn ngơ nhưng bị động tác của Sở Dung làm giật mình. Đầu tiên Phó Như Hối gọi nhẹ tên Sở Dung vài lân, kết quả không có chút tác dụng nào, ngược lại cô càng giãy giụa dữ dội hơn. Phó Như Hối đành phải lắc bả vai cô, lớn tiếng đánh thức cô dậy.

Anh nói một câu và lông mi Sở Dung rung lên một chút, mắt còn đọng nước mắt, trông rất sợ hãi.

Cô không chịu mở mắt, tay che mặt, dường như đang cố ổn định lại cảm xúc.

Phó Như Hối không biết cô mơ thấy gì, cô không nói mê sảng gì nhưng lại khóc rất nhiều. Nhìn phản ứng này của cô, Phó Như Hối đoán giấc mơ của Sở Dung có lẽ liên quan đến anh. Hiện tại cô không muốn nói chuyện, Phó Như Hối không thể hỏi thêm, chỉ có thể ôm Sở Dung vào lòng, một tay đỡ lấy lưng gây của Sở Dung, tay kia vỗ vê: "Đừng sợ, mơ thôi, tỉnh rồi sẽ không sao cả."

Lông ngực Phó Như Hối ấm áp. Sở Dung bần thân nghĩ, anh không hề giống với Phó Như Hối lạnh như băng mà cô vừa nhìn thấy, không có chút hơi ấm nào, toàn thân toát ra khí lạnh dày đặc, tựa như ác quỷ đến lấy mạng của cô.

Sở Dung lúc này mới cảm nhận được sự khác biệt giữa thực và mơ.

Phó Như Hối lạnh băng vừa rồi chỉ là một giấc mơ! Nhưng sau này, Phó Như Hối ấm áp hiện tại có đưa cô vào bệnh viện tâm thân không?

Sở Dung chậm rãi mở mắt ướt đẫm, khàn giọng nói: "Em gặp ác mộng.

Phó Như Hối thấp giọng nói: "Anh biết rôi! Còn sợ không?” Sở Dung gượng cười, làm sao có thể không sợ, giấc mơ này chính là quả bom hẹn giờ vẫn luôn chôn sâu trong lòng cô, không biết khi nào sẽ phát nổ.

1.12660 sec| 2391.875 kb