Ngô Xán cười phá lên, đáp lại: "Bà chủ quá khen, cô nên kiểm tra lại kết quả học tập của tôi trước. Vẻ mặt xám xịt của Sở Dung như tro tàn, bình tính gọi hai hộ vệ của mình: "Niên Niên, Tiểu Ngư, lên nào, đã đến lúc các con thể hiện rồi. Cứ thoải mái khiến khó dễ cậu ta, sau đó mẹ sẽ sa thải tên này." Phó Niên, Phó Dư: [II] Ngô Xán: [???Ì "Tại sao vậy, bà chủ?" Ngô Xán, người đàn ông cao lớn, bắt đầu lâm bâm: "Tôi có làm gì sai không?”

Sở Dung thành thật nói: "Tôi làm vậy vì tốt cho cậu, đi đi, sau này cậu còn có thể sống tốt hơn. Nếu cậu chờ để đi cùng tôi sau này, có thể cậu sẽ biến mất mất."

Cô không phải người của thế giới này, sau khi hoàn thành cốt truyện, nhất định cô cũng sẽ quay lại nơi mình nên thuộc vê. Ngô Xán là bia đỡ đạn bị chôn vùi trong cốt truyện, kết cục còn thê thảm hơn cả nguyên chủ. Sở Dung nể tình anh ta chỉ là một tên đầu đất bị người ta lợi dụng, dự định giúp anh ta tránh khỏi kết cục ban đầu, muốn tiếp tục cầm lương tháng mấy nghìn ở lại nhà họ Phó sống thoải mái giống lúc trước là điều không thể nên đổi một công việc đơn giản chút và rời xa nhà họ Phó đi.

Ngô Xán rất đau lòng, còn muốn nói thêm nhưng Sở Dung đã ra hiệu dừng lại: "Đủ rồi, không phải cậu bảo tôi kiểm tra kết quả học tập của cậu sao? Sao lại không có chút tự tin nào?”

Ngô Xán kiêm chế cảm xúc trên khuôn mặt, kiên định nhìn Phó Niên và Phó Dư, với thái độ tôn kính nói: Xin hai cậu chủ cứ kiểm tra thoải mái." Không biết Ngô Xán có đầu óc không minh mẫn hay thật sự không để bụng, đã quên những người không tốt với mình, cũng không nhớ mình đã từng không tốt với người khác.

Phó Niên và Phó Dư cảm thấy rất cạn lời với thái độ "quên đi quá khứ" này của anh ta. Hai đứa trẻ không phải sinh vật đơn bào như Ngô Xán, ngay cả Phó Dư cũng vẫn nhớ kỹ những chuyện trước đây Ngô Xán từng làm, chỉ là mấy ngày nay anh ta không xuất hiện không lên tiếng, bên phía Sở Dung cũng không có dấu hiệu muốn đuổi người đi, bản thân Ngô Xán không đến tìm cảm giác tôn tại như Tằng Thiến, vì thế Phó Niên và Phó Dư cũng không nhắc đến chuyện của Ngô Xán nhiều.

Không nhắc đến không có nghĩa là đã tha thứ.

Sở Dung quan sát Phó Niên đang nghiêm túc suy nghĩ, nhớ lại câu hỏi kiểm tra lần trước của cậu — "Thịt tôm có vị gì?”, không khỏi bắt đầu đoán xem lân này Phó Niên sẽ đặt câu hỏi gì kỳ quái cho Ngô Xán.

Chỉ trong chốc lát suy nghĩ, Phó Niên đã ngẩng đầu, gương mặt không biểu lộ cảm xúc hỏi: "Chú hãy chứng minh giả thuyết Goldbach."

Sở Dung: "Ôi trời."

Ngô Xán: "..."

"Cậu chủ, tôi học chuyên ngành quản lý nên không am hiểu toán học, cậu có thể đổi câu hỏi khác không?"

Ngô Xán nhớ lại hình tượng quản gia trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo: "Cậu chủ, đây là lân đầu tiên cậu nói điều này..." "Chú ấy không trả lời được. Phó Niên lạnh lùng quay đi, nói với Sở Dung: "Có vẻ như chú ấy không học hành chăm chỉ lắm." Sở Dung vừa lắc đầu vừa võ tay cho Phó Niên, đúng là con trai của Phó Như Hối.

Mỗi lần nói chuyện luôn vượt qua sự mong đợi của cô nhưng lại rất hợp lý, Sở Dung liếc mắt nhìn Ngô Xán đang ngây người, sau đó nói với Phó Dư vẫn chưa kịp phát biểu: "Tiểu Ngư có câu hỏi nào không?"

Phó Dư lẩm bẩm vài lân từ lạ mà anh trai vừa nói, cuối cùng vẫn không thể nói trôi chảy, cậu bé lắc đầu nhanh chóng: Dạ không có, thưa mẹ..

Sở Dung làm dấu OK, sau đó nói với Ngô Xán: Vậy cậu có thể trả lời câu hỏi của Niên Niên không?”

Cho dù đầu óc Ngô Xán không nhanh nhạy đi nữa thì cũng có thể nhìn ra, Sở Dung thật sự nóng lòng muốn đuổi anh ta đi, anh ta không thể hiểu được cái câu vì tốt cho anh ta mà Sở Dung nói lúc nãy, Ngô Xán luôn nghiêm túc nghe theo phân phó của chủ vẫn không hiểu nổi vì sao mình lại bị sa thải.

1.17486 sec| 2392.313 kb