Điều tồi tệ là cảm giác chân thật mà Phó Như Hối mang lại cho cô mạnh mẽ đến mức, thậm chí cô còn cảm thấy rằng có thể có một đoạn câu chuyện giữa nguyên chủ Sở Dung và Phó Như Hối, chỉ là trong tiểu thuyết không có nhắc tới. Nếu không thì tại sao ánh mắt Phó Như Hối lại nhìn cô khó hiểu như vậy?

Nhưng cô không phải là Sở Dung. Dù có chuyện gì giữa Phó Như Hối và nguyên chủ cũng không liên quan đến cô. Nhưng điều tồi tệ nhất là cô cảm thấy chán nản vì Phó Như Hối.

Đây không phải là dấu hiệu tốt. "Không, em chỉ hơi buồn ngủ thôi, em đi lướt điện thoại đã. Sở Dung tránh tâm mắt của Phó Như Hối, đi tìm điện thoại di động.

"Em muốn biết gì anh cũng sẽ nói cho em biết, vui lên được không?" Phó Như Hối không cho cô tránh né, dường như ánh mắt sâu thẳm của anh có thể nhìn thấu tất cả. Sở Dung bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm, đột nhiên trong lòng dâng lên những cảm xúc khó tả, chúng vây lấy cô nhưng cô không tiếp tục trốn tránh, nheo mắt liếc nhìn Phó Như Hối, nói: "Vậy anh nói đi.

Phó Như Hối mỉm cười.

Anh thực sự thấy vợ mình rất dễ thương, mà cô ấy chưa hề nhận ra điều đó.

"Nghệ sĩ Thư Duyên kia là vợ của Hách Hàn Trạch." Phó Như Hối cười nhẹ, từ từ giải thích cho Sở Dung.

Sở Dung gật đầu nhẹ, cô đã biết: Hách Hàn Vận là em chồng của Thư Duyên và cô ấy chỉ có một người anh trai là Hách Hàn Trạch, vậy chắc chắn Hách Hàn Trạch là chông của Thư Duyên. "Truyền thông Vân Trạch coi như là công ty gia đình của họ, Thư Duyên là trụ cột của công ty này, cũng là cổ đông thứ hai." Phó Như Hối tiếp tục nói: "Cách đây không lâu công ty này đã mua một lượng lớn acc clone để bôi nhọ em, rất nhiều bình luận tiêu cực trên mạng đều tới từ phía họ. Lần ghi hình gameshow này, Truyên thông Vân Trạch và Văn hóa Thạch Nham cũng có hợp tác. Nếu không em cho rằng vì sao Trọng Xuân Hòa dám làm chuyện mờ ám, ông ta thiếu tiền, cũng thiếu độ hot, muốn có cả hai thì chỉ có thể từ bỏ một vài thứ, ví dụ như việc hợp tác với Nguyên Đường. Phó Như Hối không đồng ý hợp tác với Văn hóa Thạch Nham, Trọng Xuân Hòa chỉ có thể tìm kiếm nhà đầu tư khác, ông ta có chút khôn lỏi đấy nhưng chẳng đáng là bao.

Sở Dung không mấy quan tâm đến những điều này, cô quyết định không đọc những bình luận trên mạng, vì khó có thể phân biệt được đằng sau mỗi tài khoản này là người hay ma. Rất nhiều người nói không có lý lẽ, chỉ dựa vào lối suy nghĩ cứng nhắc bám rễ trong đầu mình mà không rõ đúng sai về việc theo đuổi người khác vô điều kiện hay bôi nhọ vô điều kiện.

Khi quay tiếp gameshow, Sở Dung đã biết trước rằng mình sẽ phải đối mặt với những tình huống như vậy nhưng may mắn thay cô có tiên. Đối với cô, dù thế giới bên ngoài ồn ào đến đâu cũng không quan trọng. Miễn là cô không để lộ điểm yếu, những chuyện khác cô không cân bận tâm, dù sao họ cũng không thể làm gì cô qua mạng.

Phó Như Hối dừng lại một chút rôi hỏi: "Em không tức giận sao?”

"Không có gì" Sở Dung suy nghĩ: "Em không thấy đó là lý do để anh tức giận?"

Phó Như Hối nhìn cô sâu sắc: Dĩ nhiên là anh tức giận.

Sở Dung há miệng kinh ngạc: "Anh tức giận vê điều gì?"

Phó Như Hối phải cười trước phản ứng của cô: "Anh giận em đấy, đồ ngốc ạ.'

Sở Dung: ".." Câu nói đó làm tôi không vui đấy.

Dù gặp chuyện gì, em cũng phải nói với anh trước nhé." Phó Như Hối thở dài: "Như lần trước và lần này nữa."

Trước đây thông tin hotsearch đều do trợ lý thông báo cho anh và lần này anh cũng phải tự mình phát hiện ra.

Sở Dung không để bụng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Như Hối, cô ngập ngừng nói: Thật ra chuyện này cũng không to tát lắm." Đối với Sở Dung, đó thực sự không phải chuyện lớn, cô không ngờ Phó Như Hối lại để tâm đến nó.

1.20451 sec| 2395.469 kb