"Vậy thuốc của Phó Như Hối không phải là..." Sở Dung nhìn qua hướng nhà bếp đóng kín cửa, quả thật thím Vân đã mở máy hút mùi nhưng vẫn còn có một chút vị đăng nhẹ thoáng qua khe cửa, vừa nãy Sở Dung không để ý, cô cảm thấy mùi đó rất nồng nặc.

[Đó chính là thuốc Đông y. | Sở Dung tái mặt.

Hồi nhỏ vì trong nhà có họ hàng là bác sĩ Đông y nên có hơi đau đầu nhức óc thì sẽ kê thuốc cho cô uống, do đó Sở Dung được dịp uống qua vài lân thuốc Đông y, có lẽ khả năng chịu đắng của cô quá kém nên mỗi lân uống đều đăng tới mức cô muốn đập đầu vào tường.

Nhưng vì không muốn từ chối lòng tốt của họ hàng, Sở Dung chỉ có thể chọn không bị bệnh, từ đó cô luyện thành thân thể không bao giờ đau ốm — Nói cách khác là bị bệnh cũng không uống thuốc.

Sở Dung đã không uống thuốc nhiều năm, ngay cả khi cảm nhẹ cũng tự chịu đựng, giờ Phó Như Hối lại muốn cô uống thuốc Đông y? Tổng giám đốc Phó, đừng mài Chiếc bánh bao đậu đỏ trong tay cô không còn hấp dẫn. Sở Dung chán nản để chiếc bánh bao đã ăn dở xuống: "Nói công bằng, mẹ thấy bệnh của mẹ đã khỏi."

Phó Niên tỏ vẻ tôn trọng: "Ừm." "Vậy bạn học Phó Niên, con nghĩ người khỏe mạnh cần tiếp tục uống thuốc không?" Sở Dung giả làm phóng viên, giơ nắm đấm làm micro đưa tới miệng Phó Niên.

Phó Niên ho khan: "Bác sĩ đã nói thế" Ý là dù mẹ không muốn uống nhưng vẫn phải uống.

"Mẹ, mẹ không muốn uống sao? Uống thuốc mới có thể nhanh khỏi bệnh á" Phó Dư cắn một miếng bánh bao thịt, nước thịt đậm đà, mùi thơm xông vào mũi, cậu bé hạnh phúc nheo mắt lại: "Dì Vân làm bánh bao thịt ngon lắm." Đương nhiên Sở Dung không muốn làm gương xấu cho con, nếu lần sau bé cũng trốn tránh thuốc thì không tốt, cô từ chối trước: "Không, không phải mẹ không muốn uống.' Sau đó đổi chủ đề: "Mẹ chỉ thấy không cần thiết thôi."

"Gì mà không cần thiết?" Phó Như Hối đánh răng rửa mặt xong, mang theo một thân hơi thở sạch sẽ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Sở Dung, nhìn thấy bánh bao đậu đỏ còn một nửa của cô, cười nói: "Không ăn hết sao?"

Sở Dung đã quen với bước chân nhẹ nhàng như mèo của Phó Như Hối, cô bị bao bọc bởi mùi bạc hà trên cơ thể Phó Như Hối, lặng lẽ di chuyển mông của mình: "Không có gì. Chỉ là, cái thuốc pha gì đó mà Tổng giám đốc Phó vừa nói, đừng nói đó là loại được nấu từ các loại thảo dược mà thành thuốc đó nhé?”

Phó Như Hối cười nhẹ: "Thật thông minh. Sở Dung: "..." Được rôi, không thể không công nhận, Phó Như Hối quả là khéo léo.

Cô ấy đang đau đớn suy nghĩ cách để thuyết phục Phó Như Hối như đã từng làm với Phó Niên và Phó Dư nhưng Phó Như Hối không mảy may quan tâm đến vấn đề, lại tự nhiên lấy nửa chiếc bánh bao đậu đỏ còn lại trên đĩa của Sở Dung và cắn một miếng, bình luận: "Ngọt.

"Bánh bao đậu chính là như vậy.' Sở Dung đầu tiên là theo bản năng đính chính cho cái tên bánh bao đậu đỏ, sau đó phản ứng ngay: "Tổng giám đốc Phó, hình như cái anh ăn là nửa còn lại của em." Còn là ăn thừa.

"Phải, đúng thế" Phó Như Hối ăn nốt chiếc bánh bao trong ba miếng, gật đầu một cách tự nhiên.

Sở Dung tức giận nói: "Tổng giám đốc Phó, em là bệnh nhân, còn cần uống thuốc đó, anh cẩn thận bị em lây bệnh." Ánh mắt tươi cười của Phó Như Hối khi nhìn Sở Dung như muốn nói lên điều gì đó: "Em gọi anh là gì vậy?”

Sở Dung lập tức thu hồi vẻ mặt tự ái của mình, nhanh nhẹn gắp thêm hai chiếc bánh bao đậu đỏ cho Phó Như Hối: "Còn nhiều lắm, anh cứ từ từ thưởng thức.

Phó Như Hối cười phá lên.

"Ba, sao ba lại muốn ăn của mẹ?" Sứ giả công lý nhỏ Phó Dư đứng dậy, cậu bé tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình ba ăn bánh bao của mẹ, rất có tiếng nói: "Nếu ba muốn ăn thì có thể tự mình lấy ạ, mẹ đã nói rằng không thể cướp đồ của người khác.

0.95050 sec| 2393.594 kb