"Đúng vậy, đúng vậy." Sở Dung gật đâu mạnh mẽ: "Cảm ơn Tổng giám đốc Phó."
Đang đùa vui nhưng bỗng Phó Như Hối không muốn dừng lại: "Chỉ có thế thôi sao?”
Sở Dung: "Ừm... không thì sao?"
Phó Như Hỗối: "Chỉ cảm ơn thôi sao?"
"Vậy anh muốn gì nào?" Tổng giám đốc Phó, thường rất nhẹ nhàng và rộng rãi, bỗng dưng bắt đầu tính toán chỉ tiết, Sở Dung không biết phải làm sao ngoài việc cúi đầu.
"Chúng ta có thể trao đổi một chút.
"Trao đổi gì?"
Phó Như Hối trâm ngâm một lát, cười nói: "Thay đổi cách xưng hô đi.
"Đổi, đổi thành xưng hô gì?" Sở Dung có loại dự cảm không tốt, tai cô đã sớm nóng lên, đại khái đoán được ý Phó Như Hối muốn nói là gì.
"Em nghĩ xem?" Phó Như Hối cong môi: "Em nên gọi anh thế nào?
Sở Dung: "...'
"Hử?" Dường như Phó Như Hối nhìn thấy trên đầu Sở Dung đang dần bốc khói nhưng giọng vẫn dịu dàng nói: "Muốn anh nói không?”
Mặc dù trong bóng tối Sở Dung không thể thấy rõ khuôn mặt của Phó Như Hỗối, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh hướng về mình.
Anh ta vốn là người dịu dàng, vậy tại sao khi tỏ ra áp đảo, anh lại khiến người ta cảm thấy bị đe dọa như vậy?
Dù sao thì yêu câu của Phó Như Hối cũng không phải là quá đáng, bởi họ là vợ chồng hợp pháp; việc gọi một tiếng "anh" cũng chỉ là chuyện bình thường.
Mặc dù bị Phó Như Hối nhìn chằm chằm, cảm giác này khác biệt so với khi Sở Dung tự nguyện gọi tên anh.
"Anh, anh...' Sở Dung mấp máy môi, nhỏ nhẹ nói ra hai chữ. Trong mắt Phó Như Hối lóe lên ý cười, anh hỏi: "Nói to một chút được không?”
Sở Dung nhắm mắt lại, quyết định làm liêu một lân nữa, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cô gọi tên anh.
Anh...
"Mẹt"
Tiếng gõ cửa uỳnh uỳnh cắt ngang lời của Sở Dung, khiến cô như được cứu thoát, bật dậy khỏi giường như cá chép vượt thác: "Là tiếng của Tiểu Ngưt.
“Anh sẽ đi mở cửa." Phó Như Hối ngăn Sở Dung khi cô định vén chăn: "Trời đang lạnh, em đắp kín vào, đừng để bị cảm." '.. Ô" Sở Dung tự hỏi liệu vài bước đi như vậy có làm cô cảm lạnh không và nghĩ rằng không cân tranh nhau đi mở cửa, Phó Như Hối đi cũng được. Cô ngồi trên giường, ngoan ngoãn nhìn anh xoay người xuống giường, bật đèn ngủ trước khi đi tới cạnh cửa và mở cửa.
"Ba, con muốn mẹ.'
Khi cửa mở ra, giọng của Phó Dư từ ngạc nhiên chuyển sang thất vọng, rồi đến sốt ruột tủi thân. Mấy chữ ngắn ngủi ấy lại có thể mang bao nhiêu cảm xúc. Sở Dung nghe mà đau lòng, vội vàng nói: "Tiểu Ngư vào đây nào.
Không chỉ có Phó Dư ở ngoài cửa, Phó Niên cũng đứng đó bất lực. Thường vào nửa đêm, Phó Dư sẽ tỉnh giấc một lần. Khi ngủ cùng Sở Dung, gần như ngay sau khi tỉnh, cậu sẽ bị lây ngay cơn buồn ngủ sâu của Sở Dung và ngủ tiếp chỉ sau nửa phút.
Nhưng lần này Phó Dư tỉnh giấc sớm hơn thường lệ, nhận ra mình không ở trong phòng và giường quen thuộc. Bản chất của trẻ con dễ bộc phát nhất khi chúng đang mệt mỏi. Phó Niên không thể dỗ dành được nên anh đành phải dẫn Phó Dư đi lên tìm Sở Dung. Phó Niên cũng cảm thấy không quen, anh muốn ngủ cùng Sở Dung, hy vọng nếu ba đồng ý cho họ ngủ trên tầng thì thật tốt.
Khi Phó Dư nghe thấy giọng nói của Sở Dung, cậu thoát khỏi vòng tay nửa vời của Phó Như Hối, đi thẳng qua dưới cánh tay anh, chạy tới giường lớn, leo lên và chui vào chăn bên cạnh Sở Dung.
Dựa vào Sở Dung và ngửi thấy mùi hương quen thuộc của cô, Phó Dư bỗng nhiên nói nhỏ, giọng nũng nịu: Mẹ, sao mẹ không ngủ cùng con? Con nhớ mẹ.
Sở Dung không biết phải nói gì khi Phó Như Hối, ôm Phó Niên vào phòng, nghe thấy điều này. Anh nhướng mày: "Vì mẹ phải ngủ cùng ba."
Mặc dù lý thuyết thì đúng là như vậy nhưng khi Phó Như Hối nói ra, Sở Dung cảm thấy không thoải mái. Cô ho khan và cố gắng chuyển chủ đề: "Không, Tiểu Ngư và anh trai không thể ngủ cùng nhau sao?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo