Là người bị chi phối bởi cha mẹ và xã hội từ khi đi học đến đi làm, Sở Dung không thực sự có nhiều ý kiến riêng, cuộc sống như thế khá thoải mái dù thiếu đi đam mê.
Nếu ai đó hỏi cô có sở thích gì, Sở Dung có thể chỉ cười nói, chắc là ngủ thôi.
Có lẽ đã lâu lắm rôi cô không suy nghĩ vê những điều mình thực sự thích làm.
Khi Phó Như Hối hỏi như vậy, Sở Dung thực sự không biết phải trả lời thế nào. "Tổng giám đốc Phó, để tôi thẳng thắn với anh, tôi tham gia gameshow chỉ để kiếm tiền thôi." Sở Dung không biết nói như nào với Phó Như Hối, khả năng bịa chuyện của cô quá kém nên chỉ có thể thành thật nói với Phó Như Hối rằng: "Hơn nữa gameshow đó cũng không phải quá vất vả như thế đâu, cho nên tôi đã... Có phải gây ra rất nhiêu phiên phức cho anh rôi không?”
Phó Như Hối đã sớm biết mục đích Sở Dung tham gia gameshow từ chỗ Phó Niên rồi nhưng nghe được chính miệng Sở Dung nói, anh vẫn không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình. Sở Dung không thích gameshow nhưng vẫn sẵn sàng tham gia vì tiền, chẳng lẽ thật sự giống như những gì Niên Niên nói, Sở Dung không muốn tiêu tiên của anh?
Phó Như Hối cảm thấy không vui trong lòng.
"Không phiền phức chút nào." Phó Như Hối nhẹ nhàng nói.Em cảm thấy ở nhà quá nhàm chán sao?"
Sở Dung đáp: "Không phải, chỉ là tôi cảm thấy có lẽ nên tìm một công việc cho mình, cứ ở nhà suốt thì không thích hợp lắm.” "Vậy em muốn tìm việc?" Phó Như Hối suy tư hỏi."Em có thể chơi đàn rồi à?"
"Hả?" Sở Dung lúng túng: "Tổng giám đốc Phó, anh... đang nói gì thế?"
Tay Phó Như Hối giơ lên dừng trước mặt Sở Dung, chú ý đến ánh mắt cô không né tránh, mới nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Sở Dung: "Trước đây không phải em nói rằng không muốn tiếp tục đánh đàn nữa sao?" Sở Dung cảm thấy mơ hồ.
Gì chứ, đánh đàn?
Ý anh là đánh đàn piano ư? Trong nguyên tác có một đoạn miêu tả vê đàn dương cầm nhưng không có liên quan với Sở Dung, đó là sở trường của nữ chính Hách Hàn Vận nha. Tại sao Phó Như Hối lại nói điều này với cô, chẳng lẽ nguyên chủ cũng biết chơi đàn?
Phó Như Hối bất ngờ với phản ứng của cô, không giống như đang giả vờ: "Sao thế? Không nhớ à?"
Sở Dung không rõ ràng, chỉ nói mơ hồ: "Không phải, chỉ là tại sao lại bất ngờ nói vê chuyện này.
Phó Như Hối thu tay về, nhìn Sở Dung chăm chú một lát, ánh mắt ẩn giấu trong bóng tối không lộ rõ cảm xúc: "Không sao cả. Em muốn tìm việc à?” Anh lại lặp lại câu hỏi vừa rồi. Sở Dung rụt tay lại, cảm thấy cổ tay hơi nóng.
"Em muốn tìm hiểu và học hỏi thêm" Sở Dung suy nghĩ: Nhưng cũng không vội, dù sao vẫn còn ít tiền, có thể đầu tư vào cái gì đó.
"Được." Phó Như Hối gật đầu: "Nếu như em không ghét chương trình gameshow, đúng lúc anh có một người quen đang làm cái này còn chuyên nghiệp hơn tổ chương trình trước đây.' Sở Dung tự hỏi, chương trình của Trọng Xuân Hòa không chuyên nghiệp lắm sao? Có vẻ như sếp Phó thường xuyên châm chọc, dù là vô tình hay cố ý.
"Khi đó anh sẽ xem kịch bản cho em, nếu phù hợp thì em mới tham gia, có thể giúp em giải sầu, không còn cảm thấy nhàm chán.
Sở Dung được quan tâm mà vừa mừng vừa lo, lời này giống như nhận gameshow chỉ là để giải trí, nghe giọng điệu của Phó Như Hối giống như kiểu bảo cô đi du lịch để kiếm tiền vậy. Chương trình đó của Trọng Xuân Hòa đối với Sở Dung mà nói đã rất nhẹ nhàng rồi, chẳng lẽ Phó Như Hối còn có thể tìm cho cô một gameshow thoải mái hơn nữa sao? Sẽ không phải nằm trong nhà quay chứ? "Phó tổng giám đốc đang cung cấp tài nguyên cho tôi sao?" Sở Dung ho nhẹ một tiếng, bối rối trước sự tốt bụng của Phó Như Hối, đùa một nửa nói thật: "Vậy ngài đã trở thành bâu show của tôi rồi."
Phó Như Hối giật mình, sau đó mỉm cười: "Thật ư?"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo