"Con muốn ngủ cùng mẹ, anh tra cũng vậy. Phó Dư dứt khoát bày tỏ ý kiến của Phó Niên và quả quyết nói: "Mẹ muốn ngủ cùng chúng con."

Phó Như Hối đặt Phó Niên xuống giường, nghe được lời nói của cục bột nhỏ, trong lòng anh thấy khó chịu. Mấy tháng không về nhà mà hai đứa nhỏ lúc đầu nhìn thấy anh có vẻ nhiệt tình một chút nhưng có vẻ không nhớ nhung gì anh cả. Anh cảm thấy như trái tim mình bị mũi tên xuyên qua.

"Con ngủ cùng mẹ, vậy ba ngủ ở đâu?" Phó Như Hối cố gắng không để bản thân tỏ ra khó chịu, chỉ hơi ghen tị: "Con không nhớ ba sao?”

"Con nhớ ba nhưng ba có thể không chiếm giường của mẹ được không?” Phó Dư bu môi, nói một cách nghiêm túc: "Ba, ba phải lịch sự chứ."

Phó Như Hối cau mày, thằng nhóc này nói cái gì vậy? Anh nhìn thấy nụ cười ngại ngùng của Sở Dung, nghiêng đầu ngạc nhiên, xem ra lý luận của bạn nhỏ này là do một "bạn nhỏ' khác dạy.

Anh mỉm cười nhẹ nhàng.

"Vậy con với anh trai ngủ chung, ba với mẹ ngủ chung." Phó Như Hối một tay đưa về hướng Sở Dung và lùi lại một bước: Như vậy có được không?”

"Ba, như thế là không đúng. Con và anh trai ngủ với mẹ trước, ba đừng xen vào. Phó Niên lắc đầu, ôm chặt Sở Dung, nói ra sự ấm áp được học từ miệng của mẹ: "Con và anh trai muốn ở cạnh mẹ. Anh trai mau năm xuống, em buồn ngủ rồi. Phó Dư gõ nhẹ vào chỗ bên cạnh mình, Phó Niên lặng lẽ tiến đến và ngồi xuống, thể hiện quan điểm của mình qua hành động. Phó Như Hối khoanh tay, quan sát hai đứa trẻ và lẩm bẩm: "Tiểu Ngư và Niên Niên đã thay đổi nhiều lắm." Chúng trở nên đáng yêu hơn.

Anh cho rằng những thay đổi đó là công lao của Sở Dung, bởi tính cách của các đứa trẻ rất giống cô.

Anh quay trở lại chỗ của mình, may mắn là chiếc giường đủ rộng cho cả bốn người. Nhưng bây giờ, bị hai cái đầu tròn này chắn ngang, Phó Như Hối gặp khó khăn khi cố gắng nghiêng người để nói chuyện với Sở Dung.

Không giống như Phó Như Hối, Sở Dung thấy thoải mái vì Phó Niên và Phó Dư năm giữa giường, cùng Phó Như Hối năm trên một chiếc giường thật không thoải mái, mặc dù Phó Như Hối là người rất nhẹ nhàng nhưng sự tấn công của anh thật sự rất mãnh liệt, những phân đoạn chưa từng được miêu tả trong nguyên tác được đặt trước mặt Sở Dung khiến tay chân của cô không biết nên đặt ở đâu.

Bây giờ thì tốt rồi, với sự hiện diện của hai cục bột nhỏ giữa, Sở Dung cảm thấy an tâm hơn nhiều. Cơn buồn ngủ bị dồn nén bỗng được giải phóng và không bao lâu sau, cô cùng Phó Dư và Phó Niên chìm vào giấc ngủ.

Phó Như Hối ngạc nhiên khi thấy Sở Dung ngủ nhanh đến thế. Anh tắt đèn ngủ, nhìn ba người ôm nhau ngủ mà cảm thấy chút ghen tị. Anh đã xa nhà quá lâu và khi trở về, dường như anh không còn gân gũi với mọi người như trước. Anh cảm thấy có chút áy náy. Phó Như Hối đứng bên giường một lúc lâu, cuối cùng cũng cúi xuống và nhẹ nhàng hôn lên má Sở Dung.

Bây giờ anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Đêm đó, mọi người đều ngủ ngon trừ Phó Như Hấi.

Trước đây, trên chiếc giường lớn chỉ có ba mẹ con Sở Dung, tư thế ngủ của họ rất tự do, lăn qua lăn lại khắp chiếc giường, từ đầu giường này sang cuối giường kia với vô số tư thế ngủ độc đáo.

Phó Như Hối có tư thế ngủ rất đẹp, anh ngủ như thế nào thì khi thức dậy cũng vậy, vì thế trông anh như một khúc gỗ cản trở không gian lăn của ba mẹ con Sở Dung.

Sở Dung và Phó Dư lần lượt đặt một chân và đầu lên người Phó Như Hối, Phó Niên cũng không kém, đặt hai chân nhỏ lên vai Phó Như Hối, chỉ cân duỗi chân một chút là có thể chạm tới miệng anh.

Trong một đêm, Phó Như Hối tỉnh dậy hơn mười lần. Anh không hề trách móc mà chỉ từ từ đặt chân của họ xuống, chỉnh lại tư thế ngủ cho Sở Dung và hai con trai, rồi lại cố gắng ngủ tiếp nhưng chưa đầy mười phút họ lại quay trở về tư thế cũ, dù có hơi khác một chút.

1.00075 sec| 2390.273 kb