Bởi vì đâu óc cô đã không còn hoạt động nổi nữa rồi.

Bây giờ Sở Dung đang nghĩ về suy nghĩ của Phó Như Hối. Phó Như Hối thận trọng như vậy, liệu có nhìn thấy một số chi tiết mà bản thân cô không để ý hay không, liệu có điều tra dựa trên sự nghi ngờ của bản thân không, liệu anh có tra ra được Tằng Thiến không, liệu có thể tin Tăng Thiến không, liệu cô có như những gì được viết trong nguyên tác không, bị Phó Như Hối tống vào bệnh viện tâm thần? Thậm chí cô đang nghĩ, liệu cô nộp đơn ly hôn trước khi Phó Như Hối điều tra ra được hay không? Đem năm trăm vạn bản thân kiếm được chạy đi trốn trước? Tấn công nhanh để Phó Như Hối không kịp phản ứng, khi đó anh không còn cách nào tìm được cô.

Nhưng sau khi cô chạy trốn sẽ không vi phạm hợp đồng của ekip chương trình chứ? Lúc đó, năm trăm vạn cũng không đủ bôi thường.

Hơn nữa, Phó Như Hối tìm người không khó nhưng cô không có kinh nghiệm chạy trốn. Sở Dung che mặt thở dài, sớm biết tốt nhất là không nên nhận hợp đồng tồi tệ đó, ít nhất cô vẫn còn một chút kỹ năng, tìm được một công việc với mức lương bảy tám nghìn hàng tháng có lẽ vẫn ổn thôi!

Thật sự là không thể cắt ngang được!

Mẹ, mẹ sao vậy? Phó Dư nhìn Sở Dung bối rối: "Chẳng lẽ đồ ăn không ngon à?”

Trong bếp, thím Vân run run, vội vàng bước ra hỏi: "Bà chủ, có món nào không vừa ý không ạ?

Sở Dung buông bàn tay che mặt ra, thay đổi vẻ mặt: "Không có, chỉ là tôi ăn no quá, không ợ được nên có chút khó chịu thôi.

Phó Niên, im lặng quan sát Sở Dung chỉ mới ăn nửa bát cháo, không vạch trần cô và đề nghị: "Vậy mẹ có muốn xem TV để tiêu hoá một ít không?”

Sở Dung uể oải gật đầu: "Ừm, được thôi."

Bây giờ, cô cảm thấy mình như cá trong chậu*, chỉ có thể chờ đợi Phó Như Hối quyết định số phận mình, không lối thoát. (*)Cá trong chậu là ẩn dụ cho tình thế bị kiểm soát, không thể tự do). Phó Niên bật thể loại phim mà Sở Dung yêu thích, với mong muốn cô có thể phân tâm khỏi những lo lắng hiện tại.

Khi phim bắt đầu, Sở Dung ngôi khoanh chân trên ghế sofa. Phó Niên lấy hai gói khoai tây chiên nhỏ, đưa một túi cho Phó Dư và một túi cho bản thân.

Sở Dung bất lực nhìn Phó Niên sau khi chia gói khoai tây chiên xong thì thản nhiên mở gói khoai tây chiên của mình ra bắt đầu nhai như không có chuyện gì xảy ra, cô buồn bã hỏi: "Không có phân của mẹ sao? Khoai tây chiên còn là cô mua nữa chứ, bây giờ đã không chia phần khoai tây chiên cho cô ăn rồi, sau này không xảy ra chuyện này nữa." "Mẹ đang ốm, không nên ăn vặt. Phó Niên nói, giọng như đang an ủi trẻ nhỏ: "Khỏi bệnh mẹ sẽ ăn được mọi thứ.ˆ

Sở Dung chỉ có thể im lặng.

Cô bất giác cười nhẹ: "Thực sự rất giống nha, Niên Niên thối, đã bắt chước được giọng điệu kiếm cớ của cô trước đây không cho bọn trẻ ăn đồ ăn vặt.

Sở Dung nghi ngờ nghiêm trọng việc Phó Niên cố ý lấy món khoai tây chiên thơm ngon đến trước mặt mình, bình thường cũng không thấy cậu thích đồ ăn vặt.

Phó Dư, thấy anh trai không cho mẹ ăn, ngốc nghếch giơ gói của mình lên: "Cho mẹ ăn của con."

Sở Dung nhận một miếng nhỏ từ Phó Dư: "Cảm ơn Tiểu Dư, mẹ ăn nhiều như thế này là đủ rồi."

Cô nhéo má Phó Dư, cảm thấy tâm trạng nặng nê phức tạp của mình đã được an ủi đáng kể.

Dù sao thì hai nhân chứng quan trọng nhất hiện giờ đều là người của cô, Phó Niên và Phó Dư đều yêu quý cô, Phó Như Hối không thể dễ dàng kết tội cô.

Sở Dung tưởng tượng trong đầu Phó Như Hối câm một chiếc súng Gatling* lao thẳng vê phía cô, cô giơ tấm khiên mạnh nhất mang thương hiệu Niên Niên Tiểu Dư lên, tất cả sát thương đều miễn nhiễm ngay lập tức, Phó Như Hối chỉ có thể đặt súng xuống mà tỏ vẻ bối rối, cảnh tượng đó thật sự rất buồn cười, Sở Dung thành công làm cho mình bật cười.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

1.04986 sec| 2396.203 kb