"Tổng giám đốc Phó, có thể do bà Phó bị gió lạnh thổi vào! Sau đó cảm lạnh một chút..." Vu Tử Đồng lúc này cực kỳ hối hận, biết thế hắn ta đã hỏi lý do mà Sở Dung bịa ra rồi, còn hơn hiện tại không tìm được cái cớ nào hợp lý!
"Cô ấy đang ở đâu?" Phó Như Hối nói không một chút cảm xúc, kiên nhẫn của anh với chương trình này đã giảm sút trâm trọng.
"Ngay tại Trạm Y tế cuối con đường kia." Vu Tử Đồng trả lời thành thật với Phó Như Hối, nhìn theo bóng lưng anh đi xa, cảm giác như ngày tận thế đang tới gần.
*xx**%
"Đây là mẹ của các con ư? Trên này đã viết những gì? Bố các con không phải Phó Như Hối sao? Họ của các con là Phó phải không?”
Trải qua một buổi sáng, bác sĩ vẫn không thể tin người phụ nữ năm trên giường kia là vợ của Phó Như Hối, dù Kỳ Ba là nơi hẻo lánh, bác sĩ vẫn là người trung niên, đã từng đi học và thường xuyên lên mạng nên cái tên Phó Như Hối đối với ông như tiếng sấm. Sở Dung trông không giống bà chủ hào môn chút nào! Vừa nói vừa cười không hề kiêu ngạo, trước khi biết chông Sở Dung là ai, bác sĩ chỉ nghĩ Sở Dung là một ngôi sao nhỏ bình thường nào đấy không kiếm được tiên, sau khi biết chồng Sở Dung là ai, bác sĩ chỉ cảm thấy đây chính là sự hấp dẫn của người có tiên!
Bà chủ hào môn giàu có chân chính không giống như phim truyền hình trên tivi hếch mũi nhìn người khác, nếu như không tìm kiếm, bác sĩ chỉ cảm thấy Sở Dung lớn lên rất xinh đẹp, tính cách cũng khá tốt, chắc chắn sẽ không liên tưởng đến điểm này.
Chẳng trách đứa trẻ trông cao sang đến vậy, so với đứa trẻ của ngôi sao ngày hôm qua đó thì khí chất hơn nhiều. Bây giờ ánh mắt của bác sĩ sáng quắc, biết được điều này, cô ấy nhìn kiểu gì cũng thấy Sở Dung là vợ nhà giàu!
Phó Niên, Phó Dư đang vùi đầu ăn cơm, mỗi ngày đưa bốn lần cơm, sáng, trưa, chiều, tối, Phó Niên Phó Dư ăn còn nhiều hơn ở nhà.
"Phó Như Hối là tên của bố các con." Phó Dư ngẩng đầu nhìn bác sĩ với vẻ mặt kinh ngạc: "Sao thế ạ?" Bác sĩ ôm ngực, vẫn không thể tin nổi, điều này thật sự quá khó tin! Vợ con của Phó Như Hối đến Kỳ Ba sao? Có lẽ nên thông báo cho cả làng, đem cờ và băng rôn ra mà ăn mừng! "Các con có biết bố các con đang làm gì không?”
Phó Niên gật đâu: "Bố đang kinh doanh ạ.'
Bác sĩ nhìn hai đứa trẻ đang ăn cơm hộp ngon lành, không biết bình thường bọn trẻ ăn gì nhỉ? Có phải giống như trên mạng nói, uống nước được vận chuyển từ nước ngoài, đến cả thùng rác trong nhà cũng là hàng hiệu xa xỉ? "Nhà của các con có tiên như thế, sao mẹ của con lại đến đây quay chương trình cùng với nhóm ngôi sao nhỏ này vậy?" Bác sĩ nghĩ bụng, nếu như chồng cô ấy có một phần trăm tiên của Phó Như Hối thì cô ấy đã sớm không đi làm nữa rồi, chỉ nằm ở nhà mà xem phim thôi!
Phó Niên nghe vậy liếc nhìn Sở Dung đang nằm trên giường, giọng nói nhẹ nhàng lộ rõ sự bối rối: "Con cũng không rõ nữa. Có vẻ như mẹ thấy tiền của bố không thể tiêu hết được."
Đây là điêu mà Phó Niên đã quan sát thấy: [Mẹ Sở Dung rất hào phóng trong việc mua đồ cho cậu và Phó Dư nhưng mà bản thân lại gân như không tiêu gì mấy! Lần duy nhất phung phí là khi mẹ Sở Dung nói bản thân đã tham gia chương trình và nhận được một khoảng tiên chuyển vào tài khoản vào tuân trước... | Lúc đó, Sở Dung rất vui mừng mà dẫn bọn họ ra ngoài ăn BBQ và hải sản... Nói đây là cô mời bọn họ.
Phó Niên cảm thấy như mẹ đang vạch ra một đường biên giới với bố.
Có thể nói, mẹ đang tránh mọi thứ liên quan đến bố.
Phó Niên không rõ lý do Sở Dung lại làm thế nhưng cậu sẽ không xen vào suy nghĩ của Sở Dung, miễn là mẹ cảm thấy hạnh phúc.
"Hả?" Bác sĩ kinh ngạc, đây là tiêu cái gì? Vợ tiêu tiền của chông thì sao? Tiền lương trong nhà cô ấy đều do cô ấy quản lý! Nhưng mà trong nhà của bản thân chỉ có một mẫu ba sào đất, một năm cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, đương nhiên không thể so sánh với Phó Như Hối được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo