Đến tâng một, Phó Niên thông báo: "Chương trình đã kết thúc ạ." Đó không chỉ là kết thúc của một tập mà của cả chuỗi dài.

Sở Dung cho răng Phó Niên đã ngâm thừa nhận bọn họ bị tổ chương trình đưa về: "Cơn sốt đến chẳng đúng lúc chút nào." Lát nữa hỏi Trọng Xuân Hoà xem, nếu muốn nói thì việc cô bị sốt cũng có một phần trách nhiệm của tổ chương trình, nếu không phải tổ chương trình không có giới hạn như thế, vừa xuống sông bắt cá lại thêm mái nhà lọt gió thì người từ nhỏ đến lớn không bị bệnh như cô cũng sẽ không phát sốt, còn sốt lâu đến thế.

"Không phải lỗi của mẹ đâu. Phó Niên kéo Sở Dung ngôi xuống ghế ăn. Cậu nhóc còn nhỏ tuổi nhưng đã được trải nghiệm sớm những việc và người khiến người ta chán ghét trong xã hội rôi.

Bài học xương máu lân này của Sở Dung xem như đã dạy cho cậu một điều, không cần phải lễ phép và tốt tính đối với tất cả mọi người. Giống như bố cậu nói, con người không thể bộc lộ tài năng nhưng tuyệt đối không thể không có tài năng. "Mẹ chỉ đau lòng cho tiền lương của mẹ thôi." Sở Dung ôm mặt thở dài, kiếm tiên thực sự không đơn giản như cô nghĩ, năm triệu cũng không phải duỗi tay liên có được.

Phó Niên như đã đoán được suy nghĩ của cô: "Người của chương trình thật quá đáng. Thím Vân mang lên một nồi cháo ngô với rau củ, một đĩa bí đỏ hấp, rau diếp xào và sườn heo om rau chân vịt, canh trứng đậu hũ, tất cả đều khá thanh đạm nhưng đủ chất dinh dưỡng, protein và vitamin, phù hợp với khẩu vị của Sở Dung. Phó Niên và Phó Dư không ngân ngại, cùng Sở Dung thưởng thức những món ăn nhẹ này.

Món ăn do thím Vân chế biến rất ngon nhưng vì Sở Dung không cảm nhận được vị nên mọi thứ đều dường như nhạt nhẽo: 'Gameshow là vậy, toàn là giả tạo."

Lúc mẹ bị bệnh, bọn họ cũng không đến." Phó Niên đẩy canh trứng qua cho Sở Dung: "Dì bác sĩ chữa trị không tốt, nếu không phải bố tới mẹ sẽ bị bệnh rất nghiêm trọng."

Chú Tô Ảnh cũng nói nếu cơn sốt kéo dài thêm một ngày nữa, đầu cô sẽ nổ tung.

Cách nói ẩn dụ hơi ghê rợn đó đã khiến Phó Niên sợ hãi và cả Phó Như Hối nữa.

Sau khi tỉnh dậy thì cung phản xạ của Sở Dung có hơi dài, hai câu mà Phó Niên nói như quay vòng trên không trung rồi mới truyền đến tai Sở Dung.

Cô múc một thìa canh trứng, chưa kịp đưa vào miệng thì đột nhiên cứng đờ.

"Ai đến?"

"Bố của ai?"

"Bố của con đến rồi à?"

Màn đêm yên tính, Phó Như Hối đang nói chuyện xã giao với người khác. Nói là xã giao nhưng dùng từ "Nhắc lại chuyện xưa: sẽ càng phù hợp thêm.

"Sao cậu lại ở tỉnh Thiện?" Trước một bàn đây thức ăn phương Tây, Phó Như Hối không hề có cảm giác thèm ăn, chiếc chìa khóa xe trong tay anh không hề được đặt xuống, như thể anh sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.

Về đến nhà, Phó Như Hối chưa kịp ngồi xuống đã bị Tô Ảnh kéo ra ngoài và vì Phó Như Hối đúng lúc có vấn đê muốn hỏi, vì thế đã tuỳ tiện tìm một cửa hàng, dự định nói chuyện vài phút với Tô Ảnh.

Tỉnh Thiện chính là tỉnh có dốc Kỳ Ba. Cách bệnh viện nơi Tô Ảnh làm việc vài tỉnh lớn, Phó Như Hối căn bản không cảm thấy Tô Ảnh cũng sẽ trùng hợp đến đó công tác, hơn nữa dốc Kỳ Ba còn là một nơi xa xôi và hẻo lánh.

Anh và Tô Ảnh đã là bạn học nhiều năm, tương đối hiểu nhau. Tô Ảnh có nguồn gốc tốt và tính tình kiêu ngạo, khó có thể tin anh ấy lại tới một nơi kém cơ sở vật chất như vậy mà không có lý do.

Tô Ảnh giữ điếu thuốc giữa các ngón tay dài, nhún vai: Đi công tác thôi. Cậu đó, không phải là đang bận ở nước ngoài sao? Tại sao chớp mắt không nhìn đã chạy đến đây rôi?"

Phó Như Hối nhìn ngọn lửa đỏ rực trên điếu thuốc Tô Ảnh đang hút, ngọn lửa nhấm nháp vào tàn thuốc, để lại dấu cháy đen.

Tô Ảnh không có ý định thổ lộ, Phó Như Hối cũng không ép buộc nhưng câu trả lời của anh với Tô Ảnh cũng không mấy mặn mà.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

1.43268 sec| 2401.641 kb