"Từ bao giờ cậu bắt đầu hút thuốc?"
Tô Ảnh thổi tàn thuốc trên ngón tay, không chút mảy may, phủi đi tàn thuốc trên đầu điếu: "Vừa rồi thắp một điếu, cháy tàn mất rồi."
"'Ở đây không cho phép hút thuốc." Phó Như Hối chỉ tấm biển cấm hút thuốc trên tường. Tô Ảnh nhíu mắt cười, dập tắt điếu thuốc.
"Tôi còn có việc, hôm nay cảm ơn cậu." Phó Như Hối câm áo khoác, không định ở lại lâu: Ngày khác mời cậu ăn.'
Tô Ảnh cười đáp: "Tổng giám đốc Phó xa xôi quá, chúng ta có tình bạn nhiêu năm như vậy, lân này chỉ là tiện đường thôi."
Phó Như Hối cười méo xệch: "Thật khó để cậu tiện đường khéo léo như vậy. Không cảm ơn không được.
"Hớn hở muốn gặp vợ sao? Tôi đã đặt món ở bàn này, cậu ngồi chưa đây năm phút đã muốn đi, quá không tôn trọng tôi rồi." "Vậy nên mới nói ngày khác mời cậu ăn cơm."
Tô Ảnh cũng dựa lưng vào ghế, quan sát nhìn Phó Như Hối đi ngang qua mình và hỏi một cách tò mò: "Tình cảm của hai người sâu đậm như vậy từ lúc nào thế? Sinh viên Phó xuất sắc như tảng băng của chúng ta không phải là chưa bao giờ động lòng phàm sao? Tôi còn cho rằng đời này cậu sẽ tuỳ tiện cưới một người phụ nữ nào đó ấy chứ."
Phó Như Hối dừng bước ngay lập tức và nói một cách nghiêm túc: "Tôi không lấy vợ một cách tùy tiện.
Đối với anh, hôn nhân là một việc hết sức trọng đại, không gian cho sự tùy tiện.
Tô Ảnh mỉm cười và suy nghĩ nghiền ngẫm: "Đó là vì vợ quá quyến rũ."
"Không phải cậu đã gặp cô ấy lân trước sao?" Phó Như Hối liếc nhìn Tô Ảnh và nhắc nhở: "Bác sĩ nên hạn chế rượu lại." Sau đó, Phó Như Hối chỉnh lại vạt áo vest, thanh toán hóa đơn và bỏ đi.
Ly rượu đưa đến bên miệng của Tô Ảnh cũng dừng lại và sau khi Phó Như Hối đi, anh ấy không cam tâm mà uống một ngụm lớn: "Tại sao bác sĩ phải uống ít rượu hả?"
"Thiếu tính nhân văn mà."
"Ba đến thăm chúng tôi, thấy mẹ bị ốm, sau đó đưa mẹ về nhà." Phó Dư lấy một nửa quả trứng của Sở Dung, ăn rất ngon và khi nghe câu hỏi của Sở Dung thì trả lời cực kỳ nhiệt tình: "Mẹ, có phải là mẹ nhớ ba con quá rôi không? Khi con nhìn thấy ba, cũng giống như mẹ, đều kinh ngạc!"
Phó Niên không ngây thơ và ngốc nghếch như Phó Dư, cậu rõ ràng chú ý đến biểu cảm của Sở Dung khi nghe thấy hai chữ ba đều không đúng lắm, trông giống như... đang sợ hãi?
"Phải, ba là người đưa chúng ta vê phải không?" Sở Dung chưa từ bỏ ý định mà xác nhận lại lân thứ hai.
Phó Dư được hỏi thì có chút rụt rè: “Vâng, vâng ạ. Cậu bé quay đầu lại tìm kiếm sự đồng tình: "Anh, anh nói phải đi." Chính xác thì chú đã dùng máy bay đưa họ về.
Phó Niên gật đầu xác nhận: 'Ba đi ra ngoài, lát nữa sẽ quay lại.
Sở Dung run rẩy đặt thìa xuống: "Tại sao anh ấy lại trở về bất ngờ như vậy?"
Chết tiệt, lân trước Phó Như Hối nói muốn về sớm, kết quả rất lâu không có tin tức, Sở Dung còn nghĩ rằng anh bận không về được, đâu có nhanh như vậy.
Ai ngờ tình huống lại phát triển bất ngờ, anh quay về khi cô không tỉnh táo?
Thật ra trong khoảng thời gian này, Sở Dung và hai đứa con trai ở chung cũng khá hợp nhau, chưa kể mười phần hòa hợp cũng có tám chín phân hài hòa rồi, cô khá tự tin có lẽ sẽ không bị cục bột nhỏ tố cáo cho Phó Như Hỗối. Nhưng những gì nguyên chủ đã làm đúng là rõ rành rành ra đấy, cho dù các cục bột nhỏ không so đo nhưng nếu Phó Như Hối tính toán, tùy tiện điều tra một chút chẳng phải sẽ tra ra được sao?
Sở Dung giống như một học sinh kém chỉ ôn tập một đêm cho kỳ thi cuối kỳ, vừa ôm niêm tin vào sự may mắn hy vọng tất cả các câu hỏi trong đề thi đều là những câu hỏi cô vừa xem qua, vừa e sợ bởi vì hoàn toàn không chắc chắn. Sau khi chìm trong tâm trạng lo lắng, Sở Dung hoàn toàn không chú ý gì nữa. Dù giọng nói của Phó Niên và Phó Dư vẫn đang vang lên bên tai nhưng cô hoàn toàn không nghe lọt tiếng nào.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo