Việc quay phim của Sở Dung bị gián đoạn do cô ốm. Nhiệm vụ hôm nay chỉ còn lại năm nhóm khách mời hoàn thành. Nhiệm vụ hôm nay còn khó hơn nhiệm vụ hôm qua. Hiện tại đang mùa thu hoạch ngô, mỗi người phải hoàn thành nhiệm vụ tách hạt ngô của mình, mỗi người năm bắp. Sau khi ăn cơm trưa xong thì bắt đầu thực hiện nhiệm vụ để đảm bảo cho bữa tối được ăn ngon của mình. Lợi thế của việc ít người trong đội bây giờ đã rõ, đội của Hách Hoan chỉ có bốn người, tách hai mươi bắp ngô rất dễ dàng, ekip chương trình đã tách sẵn một hàng trên các bắp ngô nên chỉ cân tách theo khe hở đó thì có thể dễ dàng tách được hạt ngô.

Cái này đơn giản, Hách Hoan không cân nhờ sự giúp đỡ của người khác. Cô ấy có thể dễ dàng tách xong tám bắp ngô còn lại hai bắp giao cho con trai cô ấy - Triệu Dực.

"Phân của tôi đã xong rồi" Hách Hoan phủi tay và liếc Cát Âm Vũ: "Phần còn lại của cô đấy.

Cô còn cần đi thăm Sở Dung. Cát Âm Vũ nhìn cô: "Ngày hôm qua cô không bắt được cá nào.

Hách Hoan: ....

"Nhưng vẫn có thể ở trong ngôi nhà tốt nhất." Cát Âm Vũ tiếp tục nói chậm rãi.

"Cô muốn gì nữa?" Hách Hoan khoanh tay, bực bội: "Chẳng lẽ muốn tôi làm luôn phần của cô?

"Tại sao không?" Cát Âm Vũ từ từ đứng dậy: "Nếu cô có thể hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, thì xin cô giúp một tay. Đây cũng là cách công bằng mà, phải không?” Hách Hoan không biết phải nói gì: "Tôi làm, tôi làm." Điều này cũng tốt, hoàn thành xong thì không còn mắc nợ Cát Âm Vũ nữal

"Vậy tôi cậy nhờ cô đấy.' Cát Âm Vũ cười nói: "Tôi đi xem Sở Dung thế nào rồi."

Hách Hoan: ”..." Quả nhiên, Cát Âm Vũ vẫn khó ưa như vậy, ngày hôm qua cô ấy có vấn đề mới nghĩ Cát Âm Vũ đã thay đổi.

"Cho hỏi, đội của chúng tôi thiếu người thì chỉ cần hoàn thành một nửa số lượng nhiệm vụ được không?”

Hách Hoan ào lên nghe, đó là thành viên đội Thư Duyên đang nói chuyện với Dương Thụ. Nghe lời đề nghị của Hách Hàn Vận, Hách Hoan khinh thường liếc mắt.

Dương Thụ cười nói: "Tất nhiên là không được, các cô là một đội mà."

Hách Hàn Vận buông lỏng tay, cười thành thật: "Nhưng đội của chúng tôi cũng không tới đủ, ba người làm nhiệm vụ của sáu người, có phải có chút không công bằng không? Cô cảm thấy thế nào?"

"Ngày hôm qua, một mình Sở Dung cũng làm việc của sáu người đấy, còn mấy người thì rảnh rỗi cười đùa." Hách Hoan không nhịn được nói, cô ấy cầm bắp ngô đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn Hách Hàn Vận: "Bây giờ cô nói lời này, có phải không thích hợp không?” Thấy Hách Hoan nói như vậy, Hách Hàn Vận nhẹ nhàng a một tiếng rôi vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tại hôm qua thấy chị Thư có chút không khỏe nên tôi chăm sóc chị ấy cả đêm. Cô ta rút lại lời với với Dương Thụ: "Thật xin lỗi, tôi không nên đưa ra yêu câu như vậy. Chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Dương Thụ cũng không thèm để ý: "Không sao đây, cô nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đi. Nếu trong thời gian quy định không hoàn thành thì sẽ phải chịu phạt đó." Hách Hàn Vận lại cười nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Trông cô ấy rất tràn đầy sức sống, như một thiếu nữ đang trong độ tuổi rực rỡ. [Chị Dung đâu? Mau chuyển qua chị Dung cho tôi xeml]

[Sở Dung hôm nay không tham gia, chị ấy bị ốm rồi. ]

[Tại sao lại bị ốm vậy? Thật là lúc nào cũng đúng thời điểm nhỉ. ] [Làm sao có thể nói thế được, ai lại muốn mình mắc bệnh cơ chứ?]

[Xin lỗi, tôi không có ý xấu. Chỉ là việc cô ấy đúng lúc bị bệnh khiến tôi hơi nghi ngờ thôi, vì Thư Duyên mới ốm hôm qua, hôm nay đến lượt cô ấy, mà lại không hề có triệu chứng gì. | [Không có triệu chứng ư? Sao bạn không thử ngủ một đêm trong ngôi nhà đổ nát mà ekip đã chuẩn bị xem sao?]

[Cô em vợ này trông hiền lành quá nhỉ?]

[Nhưng đây là cô em chồng mà. |

1.12917 sec| 2394.016 kb