Sở Dung cũng giật mình: "Thật ạ? Phó Niên hít một hơi, lo lắng nhìn bác sĩ. "Tiêm hai mũi này." Bác sĩ lấy ra một lọ thuốc, nói: "Sau đó dán thêm hai miếng hạ sốt." Sở Dung vừa gật đầu vừa trâm tư, cô sốt cao như vậy, ngoài việc đầu có hơi nặng hơi choáng thì các triệu chứng khác cũng chỉ có thế, không có chỗ nào khó chịu cả. Nếu bác sĩ không nói cho cô biết nhiệt độ cao bao nhiêu, nói không chừng cô vẫn có thể chạy nhảy. Sở Dung hớn hở nghĩ thâm, quả nhiên cơ thể của cô rất khỏe mạnh, nếu là người bình thường mà sốt nặng như vậy thì chắc chắn đã mê man rồi.

Phó Niên vẫn luôn sốt sắng, nhìn thấy Sở Dung thế mà lại đang cười, cậu lo lắng hỏi với bác sĩ: "Dì bác sĩ ơi, có phải đầu của mẹ con bị nóng khờ rồi không?"

Do quá lo lắng, Phó Niên lại không chú ý cách dùng từ của mình, khiến Sở Dung nghe được phải cười nói: "Mẹ vẫn tỉnh táo lắm, yên tâm nhé." Cô nghĩ mình đã nói rất rõ nhưng thực tế chỉ là lời nói mơ hô, không rõ ràng. Đối với Phó Niên và Phó Dư, Sở Dung chỉ như là lẩm bẩm không rõ nghĩa, khiến tình hình càng trở nên lo lắng hơn.

Phó Dư há hốc miệng, thấp giọng gọi: Mẹ? Mẹ đang nói gì thế?"

Sở Dung nghe thấy, mơ màng gật đầu: "Mẹ không nói gì cả." Phó Niên mở to mắt, càng thêm lo lắng: "Bác sĩ ơi!"

Bác sĩ bơm xong thuốc tiêm: "Đến đây đến đây, không sao đâu.' Cô ấy tay này cầm kim tiêm, tay kia kéo cái quần cao trên eo của Sở Dung xuống làm lộ ra một chút thịt mông, sau đó nhanh - chuẩn - ác chích kim tiêm vào người Sở Dung. Thuốc trong ống tiêm từ từ được tiêm vào, Sở Dung phát ra vài tiếng rên rỉ.

Dù tiêm thuốc hạ sốt có hơi đau nhưng Sở Dung không còn sức để phản kháng. Sau một vài câu lẩấm bẩm mơ hồ, cô dân thiếp đi dưới tác dụng của thuốc.

"Mẹ có đau lắm không?" Phó Dư cắn ngón tay, lo lắng nhìn cái kim tiêm dài.

Bác sĩ cười nói: 'Cũng là người lớn rôi, chịu đau được mà." "Người lớn cũng biết đau." Phó Dư vươn tay lau nước mắt trên khóe mắt Sở Dung: "Mẹ đau đến phải khóc rồi kìa."

"Đó là nước mắt sinh lý thôi, không phải khóc đâu." Bác sĩ dọn dẹp kim tiêm: "Được nồi, lát nữa tôi sẽ lấy hai miếng dán hạ sốt, khi mẹ các con tỉnh lại còn phải uống thuốc nữa đấy." Phó Niên đứng dậy giúp Sở Dung đắp chăn, hỏi: "Khi nào mẹ tỉnh ạ?"

"Không chắc lắm." Bác sĩ tìm kiếm miếng dán hạ sốt, lẩm bẩm: "Lâu rồi không thấy ai sốt đến mức này, thật là hiếm có..." Phó Niên: ”...' Sau khi dán miếng dán hạ sốt cho Sở Dung thì bác sĩ quay lại chỗ ngồi ở sau tủ thuốc tiếp tục công việc của mình. Công việc ở Trạm Y tế rất nhàn, hâu như không có ai tới khám bệnh, mấy ngày nay cô ấy cũng chỉ khám cho hai ngôi sao, hôm qua là Thư Duyên còn hôm nay là Sở Dung.

Phó Niên từ đâu lấy ra một cái khăn lông, cậu lễ phép hỏi bác sĩ: "Cô ơi, cho con hỏi chỗ lấy nước ở đâu ạ, con có thể dùng một chút được không ạ?'

Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên rất thích cười, đối với đứa trẻ vừa đẹp trai vừa lễ phép như Phó Niên thì không ai là không thích cả. Cho dù bị quấy rây trong lúc đang chơi điện thoại cô ấy cũng không tức giận mà còn cười tươi nói: "Con mở cánh cửa nhỏ màu xanh bên kia nhé, trong đó là phòng vệ sinh.

Cánh cửa phòng vệ sinh màu xanh lá cây đã bong tróc sơn nhưng Phó Niên dễ dàng nhận ra nó.

Sau khi cảm ơn bác sĩ, cậu cầm khăn lông vào phòng vệ sinh.

Đây là phòng vệ sinh nhỏ duy nhất trong Trạm Y tế, không gian nhỏ đến mức chỉ có vài thiết bị như bồn cầu, vòi sen và bôn rửa tay. Phía sau bồn rửa tay vài bước là bồn câu ngôi xổm, vòi sen chỉ có thể treo trên giá treo khăn bên cạnh bồn rửa tay,

Phó Niên đứng kiêng chân mở vòi nước ở chậu rửa tay nhưng phát hiện ra rằng không có nước chảy ra.

1.18429 sec| 2399.523 kb