Cô ấy tắt đèn và đi qua. Cả đứa lớn và đứa nhỏ đều đang ngủ ngon lành. Đứa lớn gần như sắp chui vào chăn trên giường bệnh, đứa nhỏ thì ngủ một hồi lại xoay từ dọc sang ngang. Bác sĩ mỉm cười trong im lặng, cúi xuống kiểm tra nhiệt độ cơ thể Sở Dung, Phó Niên tỉnh dậy với vẻ mặt cảnh giác. Bác sĩ tươi cười nói: "Này, ngủ sâu thế? Bây giờ vẫn còn sớm lắm.” Phó Niên bò dậy, vẻ mặt còn khá mơ màng, nhất thời chưa phản ứng kịp rằng đây là đâu. "Chào buổi sáng, dì ạ. Mẹ con đã hạ sốt chưa dì?" Sau khi ngáp vài ba cái, cơn buôn ngủ của Phó Niên cũng vơi đi đôi chút. Khi thấy bác sĩ lấy nhiệt kế ra xem, cậu cũng muốn nhìn, thế là cậu vươn cổ ra, sau đó lại phát hiện bản thân không biết xem nhiệt kế.

Bác sĩ nói: "Tình hình đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, có lẽ hôm nay sẽ hết sốt."

Phó Niên nhíu mày, lo lắng hỏi: Nhưng mẹ không ăn gì hôm qua, nếu đói thì sao ạ?"

Bác sĩ nhìn qua đống đồ ăn tổ chức chương trình mang tới đã nguội lạnh, đành vứt đi.

Cô ấy câm hộp cơm lên rồi ném vào túi nhựa ở ngoài cửa, nói: "Cơm này thiu rôi, không thể để ở đây nữa. Đói một hôm cũng không sao cả, truyên một ít đường glucose là được rôi.' "Mẹ con hôm nay sẽ tỉnh không?" Phó Niên sờ trán Sở Dung, cảm nhận nhiệt độ đã giảm nhưng vẫn còn ấm. "Không chừng hôm qua cô ấy đã tỉnh rồi." Bác sĩ trả lời, truyền cho Sở Dung một túi dịch: "Bây giờ cơ thể còn yếu, ngủ nhiều một chút cũng chẳng sao."

Phó Niên quan sát bác sĩ chăm sóc Sở Dung và quyết định không ngủ tiếp.

"Dì ơi, con có thể dùng nhà vệ sinh một chút được không ạ?” Cậu bé, cầm lấy cốc nước và bàn chải, nhẹ nhàng hỏi.

Bác sĩ trả lời một cách không mấy vui vẻ: "Hôm qua dì đã bảo con không cân khách sáo mà, cứ tự nhiên dùng đi, không cân phải xin phép."

Hôm qua, cô thấy đứa bé này rất ngoan nhưng hôm nay lại thấy nó quá lễ phép. Chẳng lẽ mẹ của nó là ngôi sao nhỏ không nổi tiếng, không có địa vị và không kiếm được nhiều tiên? Bác sĩ này thật là thích suy diễn. Bản thân đã sống ở nơi nhỏ bé này cả nửa đời người, lân đầu tiên gặp được nhiều ngôi sao như thế, cô ấy căn bản còn cảm thấy hiếm lạ, dù sao trước đây cô ấy cũng chỉ được thấy trên màn hình. Nhưng sau vài ngày họ quay trong làng, bác sĩ cũng không nhận ra được mấy người, trong mấy bộ phim truyên hình mà cô ấy thường xem cũng chưa từng thấy qua những gương mặt này.

Tối qua, trên đường về nhà, cùng với những gì đã quan sát trong hai ngày qua, bác sĩ càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng. Làm sao những ngôi sao lớn lại có thể đến làng nhỏ của họ để quay phim?

Ban đầu bác sĩ muốn tìm kiếm tên của ngôi sao nhỏ nằm trên giường kia nhưng bây giờ mới nhận ra bản thân còn chưa biết tên của người ta.

"Con ơi, dì quên mất chưa hỏi, con tên là gì?

Sau khi rửa mặt xong, Phó Niên đáp: Dạ, con tên là Phó Niên, em con tên là Phó Dư.' "Phó Niên, Phó Dư? Ôi, tên hay quá, ý nghĩa tốt lắm." Bác sĩ khen ngợi: “Con trai dì tên là Tạ Lôi đấy. Phó Niên đáp lại một cách thân thiện: "Tên hay lắm ạ."

Bác sĩ cười khà khà: Đứa bé này, miệng con thật ngọt. Mẹ của con tên là gì vậy?"

Phó Niên trả lời nhẹ nhàng: "Mẹ con tên là Sở Dung ạ."

"Sở Dung... là Dung nào? Dung trong Hoàng Dung?”

Phó Niên vẫy tay: "Không ạ! Là Dung có chữ Mộc bên cạnh ạ. "À, dì hiểu rồi." Bác sĩ tìm kiếm trên ứng dụng, so với những người cùng tuổi trong làng thì cô ấy hiểu "Công nghệ điện thoại" hơn nhiều. Cô ấy biết lên mạng có thể tìm ra tên tuổi của những người hơi nổi tiếng, dùng phương thức nhập liệu bằng chữ viết tay để viết ra hai từ Sở Dung, quả nhiên là có mục thông tin.

"Hả, không phải là ngôi sao?” Không thấy hình ảnh nào của Sở Dung, bác sĩ cảm thấy nghi ngờ, kéo xuống phần quan hệ gia đình: "Chồng... Phó Như, Phó Như Hối?”

1.00593 sec| 2394.969 kb