Có vẻ như đã lâu lắm rồi anh không thấy Sở Dung cười như vậy.
Dù xem đi xem lại, khóe miệng Phó Như Hối cũng khẽ nhấếch lên một chút.
Cho đến khi mấy người Sở Dung rút thăm, sự việc mới bắt đầu phát triển theo hướng Khổng Táp vừa nói. Phó Như Hối thấy Sở Dung mạnh dạn xắn ống quân lên, một chân giãm xuống nước. Mặt hồ nổi lên một quả bóng nước, nước lớn nước nhỏ bắn lên người Sở Dung, còn bắn cả lên mặt của Phó Niên, Phó Dư đang ngôi xổm bên bờ.
Ánh mắt Phó Như Hối di chuyển, quan sát phản ứng của Phó Niên, Phó Dư.
Phó Dư nhăn mũi, lắc đầu, bàn tay nhỏ xíu của cậu bé vẫy vẫy trước mặt như một chú chó nhỏ vừa rơi xuống nước.
Phó Niên lau giọt nước bắn lên mũi, mỉm cười.
Sở Dung cười to khi thấy thế. Vẻ mặt của Phó Như Hối bất ngờ thay đổi.
Cảnh tượng hiện tại hoàn toàn như Phó Như Hối đã từng tưởng tượng trong kiếp trước. Sở Dung có chút bướng bỉnh từ trong xương, thích trêu chọc trẻ con; Phó Niên rất ít khi thể hiện tình cảm của mình nhưng rất khoan dung với những người mình quan tâm; Phó Dư thì được anh và Phó Niên bảo vệ rất tốt từ lúc còn quấn tã, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, cậu bé chắc chắn sẽ giống như bây giờ, ngây thơ đến mức hơi ngốc nghếch, giống như một con cún nhỏ vô lo vô nghĩ.
Khuôn mặt Phó Như Hối hiện lên vẻ dịu dàng khi nhìn thấy Sở Dung đang vừa bắt cá trong nước vừa trêu đùa lũ trẻ trên bờ. Sau đó, Sở Dung rủ Phó Niên xuống nước chung. Phó Như Hối xem đến đây thì không khỏi nhướng mày. Phó Niên rất hiếm khi tình nguyện trải nghiệm những điều mới mẻ, nói cách khác, cậu quá mức thận trọng. Đối với những thứ bản thân chưa từng thử, cậu sẽ giữ thái độ hơi dè dặt, rồi khi từ từ thăm dò sẽ lại bước ra từng chút một.
Nhưng bây giờ, Phó Niên lại chủ động đề nghị muốn xuống nước giúp Sở Dung bắt cá.
Đối với Phó Như Hối tự cho mình hiểu rõ Phó Niên mà nói, đây là một điểm khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Phó Như Hối đắm chìm trong khung cảnh tuyệt đẹp này, bỗng nhiên sự xuất hiện của một người phá vỡ bức tranh hòa bình ấy.
Niên Niên, con không nên xuống nước."
Một người phụ nữ lạ mặt níu lấy tay Phó Niên, cả Phó Như Hối và Phó Niên trong ống kính cùng nhíu mày.
Sau khi Phó Niên cự tuyệt, người phụ nữ đó vẫn cứ dây dưa mãi không thôi. Ánh mắt của Phó Như Hối dần dần thay đổi, bởi vì không ngờ anh lại tìm được một chút cảm giác quen thuộc từ trên người một phụ nữ trước giờ anh chưa từng gặp này.
Trong lúc nhất thời, anh không nghĩ ra mình đã nhìn thấy thần thái, cách nói chuyện, giọng nói, giọng điệu như vậy ở đâu nhưng trực giác của Phó Như Hối sẽ không lừa gạt anh. Lông mày anh càng nhíu càng chặt, suy nghĩ càng sâu, cơn đau nhức trên trán lại càng mạnh mẽ.
Phó Như Hối quyết định tạm gác lại người phụ nữ đó.
Trong lúc đó, Sở Dung đã bắt được bốn con cá và nhìn dáng vẻ cô vụng về sắp xếp lại quân áo trên bờ khiến Phó Như Hối không nhịn được mà mỉm Cười.
Tuy nhiên, khi nhớ lại lời trong cuộc gọi sáng nay vê việc Sở Dung không bắt đủ cá phải ở ngoài trời, nụ cười của Phó Như Hối tắt ngúm.
Khi thực sự nhìn thấy căn nhà tôi tàn đó, Phó Như Hối mới nhận ra rằng trí tưởng tượng của mình vẫn còn quá hạn hẹp. Nơi đó thậm chí không xứng đáng gọi là "nhà", chỉ là vài bức tường được làm từ đất.
Phó Như Hối tự hỏi, làm sao có thể sống nổi ở đây?
Nhưng ngoài dự đoán của anh, Sở Dung cùng Phó Niên và Phó Dư không hề bận tâm về điều này.
'Oa, mẹ ơi, căn nhà này mát thật." Vừa bước vào, Phó Dư đã tò mò đi tới đi lui quanh căn nhà nhỏ, giang rộng cánh tay và vỗ phành phạch như con chim nhỏ: "Có gió đang thổi này!"
Sở Dung thả ba lô xuống và ngã lăn ra giường, thở phào: "Ôi, thật là sảng khoái."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo