Hách Hàn Vận mím môi, nhìn Phó Niên đang tập trung câu cá, cô cúi xuống nói với Thư Nhan đang buôn ngủ: "Nhan Nhan, con có thể chơi một mình một lát được không? Di muốn xuống giúp một chút." Thư Nhan lập tức tỉnh táo trở lại và nói: Không được! Cô út không được ởi..

Hách Hàn Vận đau đầu dỗ dành: "Nhan Nhan, nếu cô không giúp đỡ thì chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ. Nếu không hoàn thành, buổi tối chúng ta sẽ ngủ ở đâu bây giờ?"

Hách Hàn Vận cố gắng giải thích với cô bé nhưng dù cô nói ngọt thế nào đi nữa thì Thư Nhan, mới chỉ ba tuổi rưỡi, không hiểu những điều phức tạp, cô bé nắm chặt tay Hách Hàn Vận không chịu buông. Hách Hàn Vận cuối cùng cũng đành từ bỏ.

[Wow, thật lạ lùng thái độ của Hách Hàn Vận đối với Phó Niên... Cô ấy định bỏ mặc cháu gái vì Phó Niên sao?]

[Mặc dù Phó Niên có vẻ lạnh lùng, thái độ của cậu bé đối với người lớn có vẻ không tốt lắm. Phải chăng đây là thiếu lễ phép?]

[Gia đình Niên tổng của chúng tôi có chỗ nào không lễ phép? Hách Hàn Vận ngăn cậu nhóc lại và không cho nhóc ấy đi xuống. Cậu nhóc đã lịch sự từ chối trước khi đi xuống. Tôi muốn nói Hách Hàn Vận thậm chí còn thô lỗ hơn. Ngay cả những đứa trẻ cũng từ chối cô ta như thế vậy àm cô ta vẫn cứ hung hăng làm theo ý mình, Cô vẫn đang đưa ra quyết định của riêng mình. Cô ta cũng không phải là gì của cậu nhóc mà?]

[Hách Hàn Vận lo lắng cho sự an nguy của Phó Niên được không? Sở Dung là một người mẹ, lại không quan tâm đến con mình, cô ấy chỉ vì lòng tốt mà ngăn cản Phó Niên xuống nước, nếu như đứa nhỏ đuối nước thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Đến lúc đó Sở Dung muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt đâu. |

[Những người ở lầu trên nói sai rồi, Sở Dung không phải mẹ ruột, sao có thể khóc được vì Phó Niên. ]

[Đâu tiên, Sở Dung đã xác định nước không sâu mới cho Phó Niên xuống. Thứ hai, hồ rất bằng phẳng, sẽ không bị cuốn trôi. Cuối cùng, đừng có lúc nào xảy ra chuyện cũng chỉ đổ lỗi cho mẹ kế. Không đến lượt Hách Hàn Vận quan tâm, càng không phiên đến cư dân mạng các người lo lắng. Ì

Phó Niên xuống nước vẫn bình tính nhưng dù bình tĩnh đến mấy cũng không thể bù được sự thiếu kinh nghiệm. Mỗi lần nhìn thấy bóng dáng một con cá lờ mờ trong nước, Phó Niên đều đưa tay bắt lấy nhanh hết sức nhưng tay cậu còn chưa chạm được vào vảy cá thì con cá đã nhanh chóng bơi đi.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Phó Niên cố gắng suốt nửa ngày mà không bắt được gì. -Ha ha ha, Niên Niên, con chưa bắt được cá?" Sở Dung đã bắt được ba con, vỗ nhẹ mặt nước, trêu chọc cậu bé: "Con muốn mẹ chỉ cho một vài mẹo không?”

Phó Niên trong nước vẫy vẫy tay, hơi tức giận: Mẹo gì ạ?” "Mẹo là..." Sở Dung cúi người xuống, nhanh chóng bắt được một con cá, ném vê phía Phó Niên: "Này nhận lấy nào!"

Phó Niệm mở to hai mắt, vội vàng xoay người, suýt chút nữa rơi xuống nước, sau đó ôm con cá to bằng lòng bàn tay, đuôi cá nhanh chóng đập vào ngực Phó Niên, nước bắn tung tóe quanh người cậu khiến tay áo ngắn ướt sũng.

Khuôn mặt cậu cũng ướt nhẹp. "Kỹ thuật này gọi là 'câu xin mẹ giúp đỡ. Thế nào, con đã học được chưa?" Sở Dung cười to, nhìn thấy vẻ hoảng loạn của Phó Niên càng thêm đáng yêu. Phó Niên dùng hai tay bắt lấy con cá, nhìn chiếc đuôi cá màu xám bạc đang vùng vẫy trong tay mình, cậu cảm thấy có chút mới lạ, nhìn chằm chăm vào con cá trơn trượt đang đung đưa: "Trơn quá." Cậu cảm thấy mình sắp không giữ nổi nó nữa,

Sở Dung dặn dò: "Giữ chặt vào nhé, nếu cá rơi xuống sẽ khó mà bắt lại được đấy."

"Vâng. Phó Niên nói một cách nghiêm túc, giữ chặt con cá trong tay: "Con nên để nó ở đâu ạ?"

"Cho vào cái giỏ tre đeo sau lưng mẹ này." Sở Dung cúi xuống, giỏ tre được thiết kế khá chuyên dụng để đựng cá, miệng giỏ hẹp trong khi chiều rộng lớn, khiến cá khó có thể thoát ra.

1.13661 sec| 2394.891 kb