Vậy mà cũng đụng phải Hách Hàn Vận thì Sở Dung phục rồi, cốt truyện rốt cuộc là bị gì vậy, cứ để nữ chính thường xuyên đụng phải nữ phụ như cô là như thế nào chứ? Nếu đụng thì phải đụng với Phó Như Hối mới phải! Khi Hách Hàn Vận ôm con gái Thư Duyên chào hỏi, Sở Dung hiểu ra mọi chuyện. Lần trước nhìn thấy Hách Hàn Vận ở công viên trò chơi, trong tay cô ta dắt con gái nhỏ tên Nhan Nhan cũng chính là con gái của Thư Duyên. Hách Hàn Vận tiến lại gân, chào hỏi Phó Niên và Phó Dư: "Niên Niên, Tiểu Ngư, chúng ta lại gặp nhau rồi, các con có nhớ dì không?”

"Cô Hách, chúng ta thật là có duyên." Sở Dung vô thức không muốn để Phó Niên và Phó Dư tiếp xúc với người mẹ kế tương lai này. Mặc dù trong lòng cô cũng rõ ràng là dù có cản trở cũng chỉ phí công phí sức nhưng Sở Dung vẫn vươn tay kéo Phó Niên và Phó Dư ra sau lưng mình.

"Chúng ta đúng là có duyên, cô Sở. Lần trước sau khi chúng ta chia tay, tôi luôn tự hỏi không biết bao giờ mới gặp lại cô." "Gặp tôi ư?" Sở Dung chỉ vào mình, không hiểu Hách Hàn Vận muốn gặp cô làm gì.

Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Sở Dung, Hách Hàn Vận cười khẽ một tiếng: "Cô Sở yên tâm nha, tôi không có ÿý như cô nghĩ đâu. Thật sự là tôi thấy hai đứa nhỏ này quá đáng yêu, tối về không khỏi nghĩ tới. Nếu sau này tôi cũng giống như cô Sở, có hai đứa con trai đáng yêu như vậy thì chắc là nằm mơ tôi cũng sẽ cười tỉnh mất.

Sở Dung nghe xong trong lòng càng cảm thấy bế tắc, cô luôn cảm thấy những lời Hách Hàn Vận nói có gì đó kỳ lạ nhưng Sở Dung lại không biết là kỳ lạ ở chỗ nào. Điều duy nhất cô có thể nghĩ đến là chắc Hách Hàn Vận là nhà tiên tri, vì sau này đúng là cô ta sẽ có được hai đứa con giống như Phó Niên và Phó Dư. Sở Dung nghĩ tới cảnh Hách Hàn Vận đạt được ước mong, lúc nửa đêm đột ngột cười tỉnh thì không phải Phó Như Hối ngủ bên cạnh sẽ bị dọa sợ chết khiếp sao?

Cô tự bổ não cho bản thân, tưởng tượng ra cảnh Phó Như Hối và Hách Hàn Vận cùng ngủ trên một chiếc giường, nửa đêm Hách Hàn Vận đột ngột cười tỉnh, Phó Như Hối lại có biểu cảm một lời khó nói hết... Ha ha ha, Sở Dung chỉ nghĩ thôi cũng đã phì cười rồi.

Phó Niên ngước nhìn cô.

"Mẹ ơi, mẹ cười cái gì thế ạ?" Phó Dư cũng bắt chước cười theo: "Mẹ kể con nghe với!"

Sở Dung vẫy tay: "Thôi, cô Hách ạ, tôi chỉ vừa nghĩ đến một chuyện cười.

Hách Hàn Vận mỉm cười: "Không sao đâu, cuộc sống của cô Sở viên mãn, thích cười là điêu bình thường. Người phụ nữ hay cười thường gặp may mắn mà." Cô ta nháy mắt tinh nghịch với Sở Dung. [Phục luôn, Sở Dung và Thư Duyên ở cùng một nhóm? Tôi thực sự không thể tưởng tượng được tí nữa cục diện sẽ kinh khủng như thế nào nữa. | [Cô em chồng Thư Duyên quen với Sở Dung?]

[Sao tôi lại cảm thấy giọng điệu của cô em chồng này kỳ quái nhỉ? Luôn có cảm giác giống như cô ta là thầy tướng số vậy. |

[Ảo tưởng bị hại hả? Em chồng Thư Duyên thật sự rất hiền lành, quan hệ với chị dâu Sở Dung tế nhị, cô ấy còn nói chuyện cười đùa vui vẻ với Sở Dung nữa mà. ] "Xin mời tất cả các bà mẹ và các bé hãy đến vịnh Thang Gia càng sớm càng tốt để hoàn thành nhiệm vụ. Kết quả của nhiệm vụ này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng chỗ ở của các bạn trong tuần này. Dương Thụ thấy Hách Hoan vẫn còn lề mê chưa chịu đi, cô ấy cười dịu dàng nhắc lại quy tắc nhiệm vụ vừa đọc.

Hách Hoan, vẫn mặc chiếc váy bị dính bùn, rất quan tâm đến chất lượng nơi nghỉ ngơi về đêm, Dương Thụ đã lợi dụng điểm này để thúc giục cô, như thể hiểu rõ tâm tư của Hách Hoan. "Sở Dung, chúng ta đi thôi. Mặc dù Hách Hoan bị ép vào cùng nhóm với Cát Âm Vũ nhưng Hách Hoan không muốn tiếp xúc quá gần với Cát Âm Vũ, cô ấy vẫn làm theo ý mình như cũ, kéo Sở Dung muốn rời đi. Chúng ta không cùng nhóm, có thể đi cùng nhau?"

0.97087 sec| 2391.867 kb