"Không được, Lục công chúa đâu phải loại giữ được bí mật, chỉ cần nàng biết chuyện thì chắc chắn sẽ phao tin khắp cung khiến ai cũng phải biết."
"Cái này không được, cái kia cũng không được, xem ra nương sẽ có thêm một đứa con dâu là công chúa thôi."
"Thôi thì, dù sao đến lúc đó con có thể dọn qua công chúa phủ ở, nương và công chúa ít lui tới, ta tin là nàng cũng không cố ý chạy qua hầu phủ gây chuyện với ta."
"Nương, nhất định phải như vậy sao?"
"Dương Nhi, con đã lớn rồi, không còn là trẻ con nữa. Giờ ngươi cao hơn nương, khỏe hơn nương, cần tự quyết định tương lai nên ta cũng không nói nhiều, tự suy nghĩ kỹ đi."
Đây là cách đơn giản và hiệu quả nhất Lý Huyên Huyên có thể nghĩ ra, cũng không liên lụy người khác. Nếu như thế mà Lục công chúa vẫn muốn gả, thì đúng là chân ái vô điều kiện rồi.
Muốn bảo Lý Huyên Huyên vào cung gặp Lục công chúa hay Hoàng thượng để thao túng tâm lý? Đừng nói nàng chỉ có mỗi năng lực tinh thần cấp 1, dù lên hai cấp nữa cũng không làm nổi.
Nàng chỉ có một mạng, một cái đầu thôi.
Cách giải quyết đã đưa cho Thẩm Lệnh Dương, Lý Huyên Huyên cũng không thúc giục, tất cả tùy vào quyết định của hắn.
Mấy ngày trôi qua, Thẩm Lệnh Dương vẫn về nhà đều đặn, mọi thứ như thường, không có gì thay đổi.
Lý Huyên Huyên thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn không làm theo kế hoạch của mình?
Hôm nay, Thẩm Lệnh Nguyệt về nhà, vừa tới đã kéo Lý Huyên Huyên lại bàn chuyện.
"Nương, người biết không, có chuyện lớn rồi!"
"Ca ca không hiểu nghĩ thế nào, hôm qua đi gặp Lục công chúa, mặc nguyên bộ quần áo kỳ dị, người toàn mùi chua thối, còn suýt cởi giày làm người ta ngất vì mùi. Không những thế, hắn còn đưa đậu hủ thối cho công chúa ăn, bảo là món yêu thích phải ăn mỗi ngày!"
"Nghe nói Lục công chúa nôn thốc nôn tháo, mắng ca ca là một đống... , sau đó cấm tiệt hắn lại gần."
"Sau đó, Công chúa còn về mách Hoàng Thượng, Hoàng Thượng triệu ca ca vào, dù không rõ là nói gì, nhưng giờ đồn rằng Hoàng thượng sẽ chọn phò mã khác cho công chúa."
"Hoàng thượng còn dặn trong vòng một năm không muốn nhìn thấy ca ca."
Dù Lý Huyên Huyên đã đoán trước chuyện này, nhưng khi sự thật xảy ra, nàng vẫn không khỏi lo lắng.
Tối hôm đó, Thẩm Lệnh Dương về phủ, Lý Huyên Huyên liền đến thư phòng ở tiền viện – quả nhiên Thẩm hầu gia, Hầu phu nhân và cả Thẩm Tường Vũ đều đang chờ sẵn.
Thẩm Lệnh Dương mặt mày ủ rũ, rõ ràng đã bị mắng một trận.
Lý Huyên Huyên lo lắng hỏi: "Dương Nhi, Hoàng thượng có làm khó con không?"
"Ban đầu Hoàng Thượng định cách chức con, may nhờ Tam hoàng tử xin giúp. Cuối cùng Hoàng hượng nói nếu con còn phạm sai lầm, sẽ biếm con ra vùng xa làm huyện lệnh."
Kết quả này cũng tạm chấp nhận được, ít nhất không đến nỗi thương tổn gân cốt.
Xem ra mưu kế nhỏ trước mặt Hoàng thượng quả thật chẳng đáng gì. Có thể ngồi trên ngôi vị cao nhất, còn có chuyện gì chưa từng trải qua.
Sự việc rồi cũng qua đi. Lý Huyên Huyên dặn Thẩm Lệnh Dương nửa năm tới phải giữ mình, đừng quan tâm lời đàm tiếu, cứ coi như gió thoảng ngoài tai.
Khi gặp lại Khương phu nhân, chuyện xưa được nhắc lại, nhưng bà tỏ ra không mấy hứng thú. Danh tiếng Thẩm Lệnh Dương giờ đã tệ, nhất là sau vụ công chúa, nếu đột ngột đính hôn với người khác, e rằng Hoàng thượng và Lục công chúa sẽ mất mặt.
Không lâu sau, Hoàng thượng ban hôn cho các Công chúa đến tuổi, trong đó Lục công chúa được tự chọn phò mã, nàng chọn con trai một vị thị lang, tuấn tú phong lưu, tính tình khéo chiều lòng người, khiến công chúa vui vẻ gả thấp.
Những công chúa khác vẫn giữ nguyên phò mã Hoàng Thượng đã chọn trước đó.
Nghe đồn, vị Thiệu công tử – phò mã tương lai của Tam công chúa – cũng muốn bắt chước Thẩm Lệnh Dương, nhưng bị gia đình ngăn cản kịp thời, không kịp thực thi kế hoạch.
Khoảng nửa năm sau, nhờ Tam hoàng tử hòa giải, Hoàng thượng bất ngờ triệu kiến Thẩm Lệnh Dương, không nhắc đến chuyện cũ, chỉ nói nếu hắn có ý trung nhân, Hoàng thượng sẵn sàng ban hôn.
Dù động cơ của Hoàng thượng là gì, ít nhất đây là tín hiệu tốt.
Nếu lúc trước Thẩm Lệnh Dương tự ý tìm vợ, Hoàng thượng chắc hẳn sẽ không vui.
Lý Huyên Huyên lại gặp Khương phu nhân vài lần, thương lượng xong xuôi, định về bàn với phu quân rồi chính thức mai mối.
Nhân cơ hội, nàng đề cập chuyện Đặng Nhã Nhu với Thẩm Lệnh Dương, nào ngờ lại thấy tiểu tử này đỏ mặt cúi đầu.
Thẩm Lệnh Dương ấp úng: "Vì thân thiết với Đặng huynh, mỗi lần đến Đặng tướng quân phủ, con đều gặp Đặng cô nương vài lần... con thực sự thích tính cách thẳng thắn, chân thành của nàng ấy."
Lý Huyên Huyên đem chuyện này kể lại với Khương phu nhân, bà cũng khẽ gật đầu tỏ ý Đặng cô nương vốn có ấn tượng tốt với Thẩm Lệnh Dương.
Thế là hôn sự đôi bên đều vừa ý.
Lễ tam thư lục lễ đều tiến hành suôn sẻ, hai nhà chính thức đính hôn, chỉ đợi ngày lành cử hành đại lễ.
Trong lúc này, Tam hoàng tử có hỏi Thẩm Lệnh Dương có muốn nhờ Hoàng thượng ban hôn không, nhưng hắn từ tốn cảm tạ rồi khéo léo từ chối, nói việc hôn nhân đã thuận buồm xuôi gió. Hoàng thượng nghe vậy cũng không ép.
Đặng Nhã Nhu nhỏ hơn Lục công chúa hai tháng, ngày cưới cũng được định sau đám cưới công chúa ba tháng.
Hôm nay chính là ngày Thẩm Lệnh Dương thành hôn. Khắp phủ đều chờ Lý Huyên Huyên chỉ đạo, nàng bận rộn đến mức chân không chạm đất, mệt đến đờ người nhưng miệng vẫn cười không ngớt, lòng tràn ngập hạnh phúc.
Tân nương vừa được đưa vào động phòng, Lý Huyên Huyên liền sai Thẩm Lệnh Nguyệt mang đồ ăn vào cho nàng lót dạ.
Đang lúc nàng bận bịu tiếp khách, hệ thống đột ngột báo động:
"Ký chủ cảnh giác! Có người đã bỏ độc vào rượu hợp cẩn của Thẩm Lệnh Dương, sắp gây náo loạn phòng tân hôn. Xử lý thành công sẽ được 1 điểm tích lũy."
"Cái gì? Ai dám làm chuyện này?"
Nghe tin, Lý Huyên Huyên lập tức bỏ dở tiếp khách, lao vụt về hướng phòng tân hôn.
Hệ thống: "Tôn Mạn Văn."
Lý Huyên Huyên giận dữ: "Hay cho ngươi Tôn Mạn Văn! Đã tha cho ngươi một mạng, giờ còn dám cả gan trêu vào họng súng! Đợi xong việc hôm nay, xem ta có để ngươi yên không!"
Nàng thở hổn hển xông vào phòng tân hôn, hét lớn: "Khoan đã!"
Đúng lúc bà mối đang đọc lời chúc phúc, chuẩn bị nghi thức uống rượu giao bôi.
Mọi người ngơ ngác nhìn Lý Huyên Huyên.
Nàng chẳng thèm giải thích, vội giật lấy chén rượu và cả bầu rượu trên bàn, đổ tung tóe rồi nói: "Nhầm rượu rồi! Để ta đi lấy bầu mới, mọi người đợi chút!"
Lý Huyên Huyên vội chạy xuống nhà bếp, xách lên một bầu rượu mới còn nguyên niêm phong cùng bộ chén rượu chưa dùng, lập tức quay lại phòng tân hôn.
Đã xác nhận với hệ thống - bầu rượu này hoàn toàn vô hại.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo