“Trấn trưởng, vị này là Tần tiên sinh Tần Phong dẫn bọn ta đi ra ngoài, lần này hắn đã quan tâm rất nhiều, còn cứu được hài tử trong cô nhi viện!” Lưu Tuyết hưng phấn nói.
Khóe miệng Thạch Thiên Hải không nhịn được hơi giật giật, trong mắt thoáng qua vẻ mất kiên nhẫn.
Hiện tại hắn ta đã sứt đầu mẻ trán, Tần Phong lại còn cứu về một đám vướng víu, điều này bảo hắn ta phải xử lý như thế nào?
Những hài tử này được cứu ra không phải thêm rắc rối cho bọn họ sao?
Sao Tần Phong lại không thấy dáng vẻ Thạch Thiên Hải, sắc mặt lạnh lẽo không muốn khách sáo nữa.
“Thạch trấn trưởng, ta thấy Hàn trấn rơi vào khốn cảnh, vừa hay ta có một căn cứ có thể thu nhận những hài tử này, Hàn trấn bị chiếm đóng, trước khi thu hồi chắc chắn phải tìm chỗ an trí, không bằng giao cho ta đi!”
Thạch Thiên Hải nghe xong lời này lập tức vui mừng.
“Được, đã vậy thì giao cho Tần tiên sinh, hành động này của Tần tiên sinh đúng là đại nghĩa!”
“Là điều ta phải làm!”
Tần Phong cũng không khách sáo với đối phương, nói phải xử lý việc của cô nhi liền cáo từ rời đi!
Trong lòng Khương Trì cảnh giác, đặc biệt là khi thấy vẻ mặt lấy lòng kính ngưỡng của Lưu Tuyết với Tần Phong.
“Lưu Tuyết, rốt cuộc Tần Phong này là ai? Còn có một căn cứ?” Khương Trì nói.
Lưu Tuyết cười khổ một tiếng: “Ta cũng không biết nhưng Tần tiên sinh thật sự lợi hại, trước đó một mình chiến thắng Cương tí phồn thực mẫu chu, thực lực rất mạnh, hơn nữa trấn trưởng, Khương Trì, ta cũng dự định theo Tần tiên sinh rời đi!”
“Cái gì?”
Hai người gần như đồng thanh hô lên, không thể tin được đây là lời mà Lưu Tuyết nói ra!
Không nói đến Lưu Tuyết giải thích với hai người như thế nào, Tần Phong quay lại đám đông sắc mặt càng khó coi hơn!
Lần này có khoảng hai ngàn người chạy ra khỏi thành, một khi đến nơi an toàn lại trở nên hỗn loạn tưng bừng, rất nhiều người không biết sau này phải làm sao, sau khi trốn ra không ăn không uống, không thể không suy nghĩ lại.
“Lăng Hàn quân đoàn sẽ giúp đỡ giải quyết!”
“Chờ bọn họ giải quyết, nằm mơ đi, trước đó bọn họ cũng không vào trong thành cứu người!”
“Đến căn cứ Lâm Huyện đi! Vừa hay ta có họ hàng ở bên đó.”
“Trên máy truyền tin có tiền, đi đâu cũng giống nhau!”
“Thật sự phải đi sao? Hàn trấn xong đời vậy sao? Ta phải sống thế nào!”
Đối với bần dân mà nói, đây thật sự là tai nạn.
Nhưng đối với năng lực giả lại không quan trọng, cố gắng vẫn là một khởi đầu mới!
Lúc này, một đám năng lực giả cũng muốn rời đi, nhưng rời đi thế nào lại là một chuyện.
Một đám người lại đánh chủ ý với chiếc xe sắp xếp cho cô nhi viện trước đó.
Dù sao mọi người trốn ra ngoài cũng chỉ có hai chiếc xe này, lúc này lại có vẻ rất hiếm hoi.
Chẳng mấy chốc lại xảy ra cãi vã.
“Hiện tại các cô nhi cũng không có chỗ đi, các ngươi để chúng ta xuống xe làm gì?” Liêu Oánh tức giận nói.
“Lão tử dùng xe đến căn cứ khác không được sao? Lằng nhà lằng nhằng cái gì, có tin lão tử giết ngươi không!”
“Không được, xe không thể cho các ngươi!”
Hiển nhiên Liêu Oánh cũng rất tức giận.
Ngay lúc này, Tần Phong đã trở về.
“Xảy ra chuyện gì?” Tần Phong nghiêm nghị hỏi, khí tức không bị áp chế, mặc kệ là ai cũng biết hiện tại hắn rất tức giận.
Một năng lực giả trong đó lập tức nịnh nọt lại gần, đưa một điếu thuốc lên.
“Tần tiên sinh, chúng ta định dùng cái xe này rời khỏi chỗ chết tiệt này, ngài có đi cùng chúng ta không?”
Tần Phong cười lạnh nói: “Cô nhi trên xe thì sao!”
“Không phải đã chạy ra ngoài thành sao? Giao những cô nhi này cho người của Hàn trấn là được, chúng ta giúp bọn họ cứu người đã không tệ rồi, muốn chiếc xe này cũng không quá đáng đi!”
Người kia nói một cách đương nhiên.
Tần Phong cũng ngoài cười trong không cười nói: “Các ngươi cứu được người khác? Ta lại cảm thấy là ta cứu ngươi thì sao? Vậy không phải ta muốn mạng của ngươi, cũng không quá đáng lắm sao?”
Cuối cùng người kia đã cảm giác được vẻ không bình thường trong lời nói của Tần Phong.
“Tần tiên sinh, ngươi nói gì thế!” Người kia thấp thỏm nhìn Tần Phong.
Tần Phong nhìn quanh, xung quanh còn có một số năng lực giả cấp F, một nửa trong số đó là người vây công Tinh giáp thú trước đó, không hề nghi ngờ những người này đều là kẻ bên ngoài, không phải năng lực giả của Hàn trấn.
“Từ hôm nay trở đi những cô nhi này thuộc về ta, là người của Tần Phong ta, ta muốn dẫn bọn họ đi, xe của ta mà các ngươi cũng đoạt?”
Những người này lập tức giật mình.
“Không, không có!”
“Tần tiên sinh, ta sai rồi, không phải là ta không biết sao?”
“Đúng vậy, Tần tiên sinh, ta không có ý định cướp xe của cô nhi, ta chỉ đến xem!”
Một đám người vội vàng giải thích, lúc này mấy năng lực giả hung hăng càn quấy trước đó cũng không dám nói tiếp nữa, thậm chí vội vàng nói xin lỗi, xám xịt rời khỏi đám người.
Liêu Oánh lại rất vui mừng.
“Tần tiên sinh, ngươi muốn tiếp quản những cô nhi này?”
Những người khác đã nghĩ ra mình sẽ đi đâu, là lão sư của cô nhi viện, Liêu Oánh cũng là như thế!
Người phụ trách của cô nhi viện trước đó đã sớm bỏ chạy, chỉ còn lại một người tình nguyện là nàng, nghe được lời nói của Tần Phong đột nhiên cảm thấy vô cùng yên tâm.
Thực lực của Tần Phong rất mạnh, cường giả như vậy tùy tiện bỏ ra một khoản tiền đã đủ sắp xếp cho những người này.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo