Càng như vậy càng là chỗ mà Phiên thổ long thích.
Xe đi về phía trước, tiếng động cơ ầm vang khiến Phiên thổ long rục rịch.
“Ầm ầm!”
Một Phiên thổ long bạo phát ra từ lòng đất, ngăn cản trước xe, Tần Phong không chút do dự thôi động ý thức lực.
“Hỏa diễm xạ tuyến!”
Một ánh lửa đánh thẳng đến, đụng vào trên người Phiên thổ long.
“Oanh!”
Phiên thổ long bị Hỏa diễm xạ tuyến của Tần Phong nổ thành mảnh nhỏ, thậm chí thịt trùng bị thiêu đốt tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Trên người Phiên thổ long đầy protein, chất thịt rất có dinh dưỡng.
“Thể tích Phiên thổ long lớn, thu thập một chút vừa hay mang về cho lão viện trưởng!”
Tần Phong nghĩ đến đây, nháy mắt ra hiệu với Bạch Ly.
Tất nhiên Bạch Ly ngầm hiểu, chờ đến khi xe rời xa vị trí này, Bạch Ly mới dùng dị năng không gian kéo xác những Phiên thổ long kia vào trong không gian.
Không chỉ như thế, toàn bộ Phiên thổ long trong tầng hầm đang ở trong bùn đất đã bị Không gian nhận cắt đứt thân thể, hóa thành mảnh nhỏ tiến vào không gian của Bạch Ly.
Trên mặt đất, Vương Thần đi theo Tần Phong căn bản không biết tất cả chuyện xảy ra.
Cho nên mấy chục mét sau bọn họ xuôi gió xuôi nước, đi đến trước cửa phòng ngự được thiết kế ở bãi đậu xe ngầm.
Tần Phong đã sớm liên lạc vào bộ đàm của lão sư cô nhi viện.
“Liêu lão sư, các ngươi có thể ra rồi!”
Tần Phong phát bộ đàm, chỉ chốc lát cửa sắt lớn đã từ từ mở ra.
Một mỹ nữ thành thục đeo gọng kính tơ vàng đi ra, bên cạnh nàng còn có mấy hài tử nhỏ tuổi, đều nắm chặt tay nàng hoặc vây quanh nàng.
Đây là lão sư tình nguyện của cô nhi viện này, Liêu Oánh Cổ võ giả cấp G3.
“Tần tiên sinh, cảm ơn ngươi giúp đỡ!” Liêu Oánh vội vàng cảm ơn.
Khuôn mặt Tần Phong nghiêm túc, “Bây giờ không phải lúc nói những lời này, Liêu lão sư dẫn theo hài tử lên xe, những người khác chuẩn bị xuất phát!”
Tần Phong không chút do dự sắp xếp xe phía trước đội ngũ, trông như nguy hiểm nhưng có Tần Phong trợ giúp ngược lại an toàn nhất, dọc theo đường đi một số chiếc xe bị Tần Phong trực tiếp ngang ngược dịch chuyển ra.
Có lẽ là vì lông tóc của Tiểu Bạch, hoặc là những Trùng tộc này còn chưa khuếch tán ra vòng ngoài, lúc rời đi thuận lợi đến kỳ lạ.
Chờ sau khi bọn họ thông qua thành tường và sông hộ thành của Hàn trấn, thấy được khu hoang dã, lần đầu những người này hưng phấn như thế.
“Đi ra rồi, chúng ta ra rồi!”
“Được cứu rồi!”
“Cuối cùng rời đi, cha, mẹ, ta sẽ sống tiếp thật tốt!”
Sau khi reo hò lại là một trận khóc lóc!
Những người này tràn đầy mơ hồ với tương lai, phần lớn người bình thường không hề rời khỏi căn cứ, không biết đi con đường nào.
Ngược lại một số phú hào đã bắt đầu liên hệ với người quen biết, muốn đến căn cứ khác tránh né.
Đây là ngày thứ ba sau khi vết nứt mở ra, Lăng Hàn quân đoàn nghe được tin tức cũng tiến về bên này tiếp ứng, lúc này thấy hơn hai ngàn người xuất hiện, khỏi phải nói bọn họ ngạc nhiên đến mức nào!
Đoàn trưởng Lăng Hàn quân đoàn nhanh chóng tiến lên đón.
“Lưu Tuyết!”
“Khương Trì đoàn trưởng!” Lưu Tuyết vội vàng đi tới.
“Đây đều là các ngươi cứu ra? Lưu Tuyết, lần này ngươi có thể lập công lớn! Đùng là mỹ nữ đội trưởng lợi hại nhất Hàn trấn chúng ta!” Khương Trì khen ngợi nhưng trong mắt cũng xuất hiện vẻ thèm nhỏ dãi.
Khương Trì 32 tuổi đang độ trung niên lại chưa kết hôn, nhưng hắn ta là đoàn trưởng quân đoàn Hàn trấn, thực lực ở cấp F7, là sự tồn tại gần với trấn trưởng Hàn trấn.
Lúc này, Thạch Thiên Hải cũng đi tới, trong ba ngày ngắn ngủi Thạch Thiên Hải như già đi mười tuổi, vì điều này thật sự là đả kích mang tính hủy diệt.
“Lưu Tuyết, ngươi làm rất tốt, lần này cũng may có ngươi, hai ngày nữa người Phúc Thành sẽ đến, ngươi có thể cùng ta thu lại đất bị mất!”
Lăng Hàn quân đoàn trở thành quân đoàn đóng quân, nhưng đối với một Hàn trấn nho nhỏ thì quân đoàn cũng chỉ có 500 người mà thôi.
Trong 500 người chỉ có mười người cấp F, dù gặp được mười mấy con Thị Huyết giáp trùng, e rằng đều là toàn quân bị diệt.
“Công lao lần này không thuộc về ta, cũng may trước đó vì việc của Tinh giáp thú có rất nhiều năng lực giả đi vào Hàn trấn, nếu không chúng ta cũng không lao ra được!” Lưu Tuyết đắng chát nói.
Sắc mặt Thạch Thiên Hải rất tệ, “Nếu không phải bọn họ thì trang bị ổn định không gian của chúng ta cũng không có khả năng hư hao, ngươi còn cảm ơn bọn họ? Ta thấy phải truy cứu trách nhiệm của bọn họ mới đúng, nếu thôn trấn của ta không phải vì điều này cũng không bị phá hủy!”
Đương nhiên, cơn giận của hắn ta căn bản vô dụng.
Đừng nói bọn họ không biết là ai làm, dù biết đối phương có thể bồi thường được sao?
Các năng lực giả sống sót sau tai nạn cũng không thèm để ý Thạch Thiên Hải, rời khỏi Hàn trấn nguy hiểm, bọn họ dự định mỗi người đi một ngả.
Tần Phong thấy được Lưu Tuyết trong đám đông, cũng thấy Thạch Thiên Hải và Khương Trì.
Hắn đi tới, khí tức trên người không bị áp chế, khí tức một Cổ võ giả cấp F6 khiến Thạch Thiên Hải và Khương Trì đều trở nên nghiêm nghị.
“Chào ngươi, Thạch trấn trưởng!”
Tần Phong đưa tay, vẻ mặt trầm ổn khiến Thạch Thiên Hải hơi ngạc nhiên nhưng lại theo thói quen bắt tay Tần Phong.
“Chào ngươi, xin hỏi ngươi là…”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo