Tuy Tần Phong không thèm để ý đến những người la hét nhờ giúp đỡ trên máy truyền tin, nhưng không có nghĩa hắn cái gì cũng không chú ý, cô nhi viện Hàn trấn rất nhỏ, bên trong chỉ có hơn một trăm hài tử, hai chiếc xe này đủ cho bọn họ rồi.
“Bạch Ly, có thể để lại khí tức của ngươi ở chỗ này không, để trùng thú khác không dám đến gần!” Tần Phong hỏi.
Nhưng nghĩ đến dị thú dùng cách gì để lại khí tức, Tần Phong đột nhiên cảm thấy hơi tà ác!
Bạch Ly lại gật đầu.
“Được!”
Thế là trong ánh mắt sáng ngời của Tần Phong, Bạch Ly túm tóc lấy ra một số lông tơ xinh đẹp.
“Phù!”
Bạch Ly thổi bay những lông tóc này ra ngoài, rơi vào trên xe, mặt đất.
“Được, có số lông tóc này, những Trùng tộc này chắc chắn không đến gần!”
Tần Phong đột nhiên cảm thấy trước đó mình nghĩ quá nhiều.
“Đi thôi!”
Cưỡi lên U Linh mã, Tần Phong dẫn theo Bạch Ly quay về.
…
Nửa đêm không người, Trùng tộc xung quanh siêu thị cỡ lớn càng ngày càng nhiều.
Dù rải lên bột đuổi thú, khí tức hô hấp của nhiều nhân loại như vậy vẫn truyền ra ngoài, dưới tình huống đồ ăn sung túc, những Trùng tộc này muốn ăn no nê hoặc là săn bắt sinh sôi đời sau đều có khả năng.
Nếu cứ tiếp tục bỏ mặc như thế, có khả năng không đợi được đến sáng mai những Trùng tộc này sẽ phá cửa mà vào, xông tới giết chết bọn họ.
Đám người Lưu Tuyết đang cảnh giác tuần tra, thông qua cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài.
“Làm sao bây giờ, chúng ta phải dọn dẹp một ít sao?” Hà Lĩnh hơi căng thẳng nói.
Nhưng người xung quanh không trả lời hắn ta, vì bọn họ cũng không biết làm sao bây giờ.
Dù là Lưu Tuyết, hiện tại cũng không dám đưa ra ý kiến gì vì một khi sai sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống.
“Lão đại còn chưa trở về sao?” Vương Thần liên tiếp nhìn về phía máy truyền tin trong tay.
Vương Thần đang nhìn thời gian.
Tất nhiên Vương Thần cũng có bộ đàm của Tần Phong nhưng việc còn chưa tới lúc nguy cấp nhất, nếu tùy tiện nói với Tần Phong sau cùng lại không giải quyết được việc gì, vậy chỉ có thể nói là Vương Thần vô dụng, cho nên hắn ta nhịn.
Nhưng theo thời gian trôi qua, chỉ hy vọng Tần Phong nhanh trở về.
Lúc này chẳng những hắn ta, ngay cả những người khác đều có suy nghĩ giống nhau.
“Vì sao Tần tiên sinh vẫn chưa trở về?”
Chỉ mới một buổi sáng mà thôi, Tần Phong đã trở thành trụ cột của những người này.
Không có Tần Phong, bọn họ căn bản không có khả năng tụ tập đến nơi đây, càng không có lòng tin chạy trốn.
“Thú tướng, thêm một con thú tướng!”
Giọng nói trầm thấp của Vương Thần vang lên, trong giọng nói mang theo vẻ sợ hãi.
Trong bóng tối, đó là một con thú tướng Đao Phong đường lang.
Lúc trước ở đại sảnh khách sạn cũng có một con Đao Phong đường lang cấp thú tướng xuất hiện, tốc độ cực nhanh khiến người ta không thấy rõ, chân trước liêm đao đã thu hoạch được ba mạng người.
Một nhân vật như vậy, bọn họ đã không có sức đối phó.
Thú tướng không kiên nhẫn như những trùng thú kia, bọn chúng sẽ không e ngại những bột đuổi thú kia, sẽ mạnh mẽ đâm vào trong siêu thị, đại sát khắp nơi!
Hiện tại, bốn phương tám hướng quanh siêu thị đã có năm con thú tướng.
Không dám tưởng tượng, nếu nơi này bị đột phá sẽ là dáng vẻ gì!
Nhưng lúc này đầu đường lại xuất hiện ánh lửa.
Ngọn lửa màu đỏ sậm xuất hiện trong bóng đêm, không có ánh lửa ngút trời gì đó, trong chớp mắt ánh lửa đã cắn nuốt những Trùng tộc bạo động bất an trên đường phố tối tăm.
Ngọn lửa bùng lên bốn phía nhưng không có chút khói bụi nào, cũng không có nhiệt độ nóng rực bao quanh, tất cả đều bình tĩnh như vậy, chỉ còn lại tiếng kêu thảm của trùng thú.
Tần Phong lại bước đi trong ngọn lửa.
Ngọn lửa này là Tần Phong thả ra, đương nhiên sẽ không tổn thương hắn.
Địa ngục hỏa thảm không phải vạn năng, ít nhất một số thú binh và thú tướng sinh mệnh lực tràn đầy sẽ không bị Địa ngục hỏa giết chết!
“Chi chi chi!”
Chỉ là những trùng thú này đều bị chọc giận!
“Đến thì tốt, cũng không cần đi tìm các ngươi nữa!”
Tần Phong nhìn những Đao Phong đường lang này vỗ cánh bay về phía mình, cánh mỏng như cánh ve lại kéo thân thể bay về phía trước, thẳng tiến không lùi, liêm đao trên chân trước vung lên rất quen thuộc.
“Chết cho ta!”
Dù quen thuộc hơn nữa, đối mặt với Tần Phong cũng chỉ có một kết cục.
Hỏa diễm đao mang bộc phát ra, Tần Phong và thú tướng Đao Phong đường lang sượt qua nhau.
Cho đến khi Tần Phong đi hơn mười mét, lúc này Đao Phong đường lang to lớn mới ầm vang ngã xuống đất, bị Địa ngục hỏa nuốt hết.
Thú tướng Đao Phong đường lang – chết!
Chỉ vừa đối mặt, Tần Phong đã miểu sát một Đao Phong đường lang.
Tần Phong căn bản không dừng lại, tiếp tục đi tới, thậm chí cũng không quay đầu liếc nhìn Đao Phong đường lang kia một cái.
U Linh mã màu đen lại hòa vào trong bóng tối, Tần Phong đổi một vị trí đến con đường khác, ngọn lửa lại bốc cháy.
Bốn phương tám hướng đều bị dọn dẹp, Tần Phong lại chém giết bốn con thú tướng!
Thu thập tài liệu cần thiết một chút, thân thể Tần Phong cũng cảm giác được sự thoải mái khi tấn thăng.
“Cấp F6!”
Chiến đấu một ngày cũng không phải không có thu hoạch!
Đương nhiên, theo thực lực Tần Phong càng ngày càng mạnh, số dị thú cần giết chết để hấp thu năng lượng cũng càng ngày càng nhiều.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo