Trước khi sống lại, chiến công của Tần Phong rất huy hoàng, lại vì dị năng thôn phệ nên thương thế của hắn có nặng hơn nữa cũng có thể thông qua giết hại để chữa trị, cho nên khiến hắn càng không sợ chết.

Thế là biệt danh Tần điên cũng theo hắn rất lâu.

Bây giờ, chỉ dùng cách chiến đấu như vậy trước thời hạn mà thôi.

Thậm chí vì có dị năng hạch tâm, hiện tại Tần Phong tới lui tự nhiên, cũng không phải chịu tổn thương gì.

Quét ngang bốn con đường, sau khi dọa Trùng tộc lui ra xa, Tần Phong cũng quay về bên trong siêu thị.

Lần này giày vò một trận, thời gian cũng đến hai giờ sáng.

“Lão đại, ngươi đã về!”

“Tần tiên sinh, vẫn là ngươi ra tay mạnh, những thú tướng này như một tờ giấy vậy!”

“Thú tướng đâu phải như giấy, rõ ràng là Tần lão đại lợi hại!”

Tất cả mọi người đều ngươi một câu ta một lời, vì trùng thú rời đi khiến bọn họ thả lỏng hơn nhiều, cũng dám mở miệng nói chuyện lớn tiếng.

Đương nhiên, bọn họ càng cảm thấy kích động!

Tần Phong này thật sự là truyền kỳ quật khởi!

Chiến đấu cùng với một người như vậy, có lẽ nhiều năm sau sẽ trở thành vốn liếng để mình khoác lác.

Điều này cũng như chơi game, có một đại thần dẫn đội vào phó bản, một đường thông quan, tất nhiên thoải mái đến nổ tung.

“Đều đi về nghỉ đi, bảy giờ sáng mai xuất phát, sớm ăn đồ tốt!”

Tần Phong cắt ngang sự nhiệt tình của những người này, dù sao chiến đấu một ngày thân thể nhân loại cũng không phải làm bằng sắt, cho dù là năng lực giả cũng thế!

Tất nhiên Tần Phong được sắp xếp ở nơi xa hoa nhất, trong siêu thị còn có mấy chỗ bán đồ dùng trên giường, nệm, chăn gối đầy đủ mọi thứ, vô cùng mới.

Hắn cũng không khách sáo, dẫn Bạch Ly về chỗ này nghỉ ngơi.

“Cái này không tệ, trở về ta cũng cần mua một cái! Lão công, cái của ngươi quá xấu!”

Tần Phong im lặng, hắn chọn lựa cũng không phải tàn thứ phẩm, nhưng là một nam nhân còn trông cậy chọn lựa cái chăn màu hồng viền hoa gì đó là chuyện không thể nào!

“Được được được, ngươi thích thì cất đi, dù sao cũng không cần tiền!”

“Thì ra còn có thể không cần tiền!”

“Chỉ có thôn trấn bị chiếm đóng có thể không cần, ngươi đừng lấy đồ lung tung trong căn cứ Thừa Bắc!”

Tần Phong nói chút kiến thức thông thường với Bạch Ly, Bạch Ly rất thông minh, thậm chí có thể suy một ra ba, điều này khiến Tần Phong bớt được rất nhiều chuyện.

Sáng ngày hôm sau, Tần Phong lại tỉnh táo, cảm giác bên cạnh không có thân thể mềm mại, không khỏi nhíu mày lập tức tỉnh táo lại.

Cho đến bây giờ Bạch Ly đều nằm lỳ bên cạnh, Tần Phong không dậy, nàng tuyệt đối không đứng lên, sao hôm nay lại không ở đây?

Tần Phong khẽ thôi động ý thức lực, cảm ứng được vị trí của Bạch Ly, lại phát hiện đối phương ở trên lầu.

Lên lầu làm gì? Tần Phong bấm bộ đàm của đối phương.

“Ngươi tỉnh rồi!” Giọng nói vui sướng của Bạch Ly truyền đến, không chỉ như thế dáng vẻ của đối phương cũng xuất hiện ở trong bộ đàm.

“Phốc!”

Tần Phong chỉ cảm thấy sáng sớm lửa nóng quá vượng, suýt nữa phun máu mũi!

“Ngươi đang làm gì?” Tần Phong nhân cơ hội hỏi.

“Ta đang xem quần áo ta thích nhưng nơi này không đẹp mắt bằng chỗ chúng ta, từ bỏ!” Bạch Ly bĩu môi nói, mặc quần áo của mình vào hơi khó chịu rời đi.

Mất công nhớ thương cả một đêm, kết quả rất xấu!

Tần Phong: “… Được, lần sau dẫn ngươi đến chỗ tốt hơn mua, ngươi xuống trước đi!”

Nhìn cảnh xuân bị che mất, Tần Phong hơi tiếc nuối.

Giao thông Hàn trấn không phát triển cũng không ở gần thành thị cỡ lớn, công nghiệp lạc hậu cũng khiến phong cách ăn mặc của nơi này mộc mạc và cổ xưa, tuy Tiểu Bạch thích chưng diện lại không phải tham đồ rẻ, nàng quyết đoán từ bỏ những quần áo này.

Buổi sáng vội vàng ăn xong điểm tâm, 500 người còn lại tiếp tục xuất phát, lần này chỉnh đốn lại đội ngũ, mọi người có thể gọn gàng cùng lên, trên đường đi cũng rất thuận lợi.

Có lẽ vì hôm qua Tần Phong chỉ tiếp nhận người đến, không đi cứu người sống ở trong tòa nhà, hôm nay số người mù quáng chạy đến gia nhập vào đội ngũ ít hơn, nhưng năng lực giả và dân chúng có được lực chiến đấu bình thường lại nhiều hơn.

Chờ đến khi đến gần cô nhi viện, số người phá vòng vây bắt đầu tăng mạnh.

Nơi này là nơi nào, là khu dân nghèo!

Người người đều sẽ rất thích tranh đấu tàn nhẫn, nếu không ngày hôm sau có khả năng sẽ trở thành một xác chết trong rãnh nước bẩn.

Cho nên lực chiến đấu của bọn họ mạnh hơn, ham muốn sống sót cũng càng cao hơn.

“Đóng giữ tòa nhà cô nhi viện, nghỉ ngơi!”

Tần Phong ra lệnh, đám người ồn ào chạy vào trong cô nhi viện.

Chỉ sợ đây là lần đầu tiên cô nhi viện Hàn trấn nghênh đón nhiều người như vậy.

Nghỉ ngơi một đoạn thời gian, Trùng tộc cũng không thể tránh khỏi tụ tập, mọi người miễn cưỡng lấp đầy bụng lại bắt đầu chạy đi.

Tần Phong đã sớm dẫn theo Vương Thần đi đến góc đường tìm đường hai chiếc xe khách.

“Lão đại, đêm qua ngươi sẽ không đi làm cái này chứ!” Vương Thần ngạc nhiên nhìn Tần Phong.

“Đừng nói nhảm, ngươi lái một xe đuổi theo ta!” Tần Phong nói.

“Vâng, lão đại!” Vương Thần vội vàng lên xe, lái xe theo Tần Phong rẽ trái rẽ phải, lái vào bãi đậu xe ngầm.

Bãi đậu xe ngầm của cô nhi viện vô cùng nhỏ hẹp, vì nhiều năm không sử dụng, cũng không có người dọn dẹp trở nên tối tăm ẩm ướt.

0.04785 sec| 2406.398 kb