Lâm Vân Dật đang lựa chọn trong đống bảo vật, đột nhiên bị một miếng ngọc bội hình bướm hấp dẫn.

Lâm Vân Tiêu nhìn Lâm Vân Dật, hỏi: “Tam ca, sao vậy? Huynh phát hiện ra gì sao?”

Lâm Vân Dật: “Miếng ngọc bội hình bướm này…”

Lâm Vân Tiêu: “Ngọc bội này nhìn rất đẹp, nhưng hẳn là của một nữ tu nào đó.”

Lâm Vân Dật mơ hồ nhớ lại, trong sách có một nữ tu cũng có một miếng ngọc bội như vậy, hình như là Dược Ngọc, nếu mang Dược Ngọc trên người, có thể chữa lành ám thương trong cơ thể.

Nữ tu đó trong lúc rèn luyện ở bí cảnh, không may gặp chuyện ngoài ý muốn, nữ chính đã giúp nàng ấy an táng thi thể, ngọc bội hình bướm cũng rơi vào trong tay nữ chính.

Không biết miếng ngọc bội hình bướm này, có phải là miếng ngọc bội đã rơi vào tay nữ chính trong sách không.

Ngâm ngọc bội vào trong nước, nước sạch sẽ dần dần bị dược lực thẩm thấu, lây dính dược lực, biến thành thần dược chữa trị vết thương.

Lâm Vân Dật rửa sạch ngọc bội, sau đó ngâm vào nước.

Sau khi được ngọc bội ngâm qua, nước sạch từ từ tỏa ra mùi thuốc.

Lâm Vân Tiêu tiến lại gần, nói: “Thơm quá, tam ca, đây là có chuyện gì vậy?”

Lâm Vân Dật: “Hẳn là Dược Ngọc, nước sạch sau khi ngâm qua Dược Ngọc, sẽ lây dính dược lực.”

Lâm Vân Tiêu: “Có thể uống không?”

Lâm Vân Dật: “Hẳn là có thể.”

Nghe vậy, hai mắt Lâm Vân Tiêu sáng lên, cầm lấy cái chén, uống một hơi cạn sạch.

Lâm Vân Tiêu chép miệng nói: “Uống cũng ngon, hơi ngọt.”

Lâm Vân Văn nhìn Lâm Vân Tiêu, tức giận nói: “Tiểu tứ, đệ cũng quá lỗ mãng rồi.”

Lâm Vân Tiêu: “Tam ca nói có thể uống.”

Lâm Viễn Kiều có chút cạn lời nói: “Tam ca của con chỉ nói hẳn là có thể uống.”

Lâm Vân Dật: “Phụ thân, mang cho lão tổ xem một chút đi.”

Lâm Viễn Kiều: “Ý của con là…”

Hai mắt Lâm Viễn Kiều sáng lên, mơ hồ nhận ra gì đó, có chút vui mừng.

Lâm Vân Dật lắc đầu, nói: “Con cũng không biết, phải hỏi qua ý của lão tổ trước đã.”

Lão tổ Lâm Bắc Vọng chính là trụ cột của Lâm gia, tuy rằng vị này không quản lý chuyện của gia tộc, nhưng chỉ cần ông ấy còn sống, Lâm gia mới có thể phát triển ổn định.

Tuy rằng mấy năm nay, tốc độ tu luyện của phụ thân và mẫu thân không chậm, hy vọng Trúc Cơ cũng cao hơn rất nhiều so với nguyên tác, nhưng không ai có thể đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lâm Bắc Vọng xem xét Dược Ngọc, rồi nói: “Ánh mắt của tiểu tam không tệ, đúng là Dược Ngọc.”

Lâm Vân Dật có chút kích động hỏi: “Có tác dụng với lão tổ không?”

Lâm Bắc Vọng nhìn Lâm Vân Dật, cười nói: “Tiểu tam thật có lòng, có thứ này, sống thêm bảy, tám năm hẳn là không thành vấn đề.”

Lâm Vân Dật cười nói: “Có tác dụng là tốt rồi.”

Sự chênh lệch giữa tu sĩ Luyện Khí và tu sĩ Trúc Cơ không chỉ là một chút, lão tổ chính là trụ cột của Lâm gia, chỉ cần ông ấy còn sống, những gia tộc khác sẽ không dám dễ dàng xâm phạm.

Lão tổ có thể sống thêm bảy, tám năm, vẫn là có rất nhiều chỗ tốt, lão tổ sống lâu thêm mấy năm, liền có thể giúp phụ thân tranh thủ thêm thời gian để Trúc Cơ.

Nếu lão tổ có thể sống lâu thêm vài năm, có lẽ có thể nhìn thấy bốn huynh đệ bọn họ thăng cấp Trúc Cơ.

Lâm Viễn Kiều có chút kích động nói: “Tiểu tam, con lại lập được công lớn rồi.”

Lâm Vân Dật: “Đây là công lao của Khuyết Nguyệt.”

Lâm Viễn Kiều cười nói: “Tuy rằng công lao của Khuyết Nguyệt không nhỏ, nhưng công lao của con cũng không thể bỏ qua.”

Nếu không phải tiểu tam nhìn ra thân phận của Khuyết Nguyệt, cũng sẽ không có cơ duyên này.

----------------------------------

0.13007 sec| 2388.492 kb