Lâm Vân Dật gật đầu nói: “Thì ra là vậy.”
Lâm Vân Dật cảm thấy, miếng ngọc bội hình bướm này và miếng mà nữ chính có được, hiệu quả không giống nhau.
Miếng ngọc bội mà nữ chính có được, hiệu quả chữa thương không tốt như vậy, tác dụng chủ yếu của miếng ngọc bội đó là tĩnh tâm an thần, hóa giải hỏa độc, tẩm bổ linh hồn.
Lúc luyện đan, nữ chính đều sẽ mang theo miếng ngọc bội đó, như vậy, hình như có thể gia tăng tỷ lệ luyện đan thành công.
Lâm Vân Dật âm thầm hoài nghi, có lẽ không chỉ có hai miếng ngọc bội hình bướm như vậy, có thể còn có những miếng khác.
Lâm Bắc Vọng lấy ra mấy cái hồ lô, nói: “Đây là linh dịch được ngâm trong khoảng thời gian này, lão tổ dùng không hết, mấy đứa chia nhau đi.”
Lâm Vân Dật: “Đa tạ lão tổ.”
Lâm Bắc Vọng nhìn Lâm Vân Dật, hỏi: “Tiểu tam, con có hứng thú học tập chế phù không?”
Lâm Vân Dật có chút vui mừng nói: “Có thể sao?”
Lâm Bắc Vọng: “Đương nhiên.”
Trước đây, Lâm gia là một trong những gia tộc Trúc Cơ nghèo nhất, vấn đề chủ yếu là do Lâm Bắc Vọng.
Lão tổ Trúc Cơ của rất nhiều gia tộc đều có thể kiếm được không ít linh thạch, nhưng bởi vì Lâm Bắc Vọng bị thương, không thể thường xuyên sử dụng linh lực, cho nên, linh thạch kiếm được cũng có hạn.
Theo như Lâm Vân Dật biết, Thuật Vẽ Phù của lão tổ cũng không tệ, chỉ là nhiều năm qua có chút hoang phế.
Lâm Vân Dật mỗi ngày đều chạy lên núi, đi theo Lâm Bắc Vọng học tập chế phù.
Lâm Vân Tiêu thấy Lâm Vân Dật như vậy, mỗi ngày cũng đi theo lên núi học tập chế phù.
Lâm Vân Dật học được mấy ngày, liền nhanh chóng nhập môn, còn Lâm Vân Tiêu học được mấy ngày, cũng không đi theo nữa.
-----------------------------
Lâm Viễn Kiều đi lên đỉnh núi, hỏi: “Phụ thân, thiên phú của tiểu tam thế nào?”
Lâm Bắc Vọng liếc nhìn Lâm Viễn Kiều một cái, rồi nói: “Thiên phú của nó, tốt hơn con rất nhiều.”
Lâm Bắc Vọng cũng từng bồi dưỡng Lâm Viễn Kiều trở thành Phù Sư, đáng tiếc, Lâm Viễn Kiều không có ngộ tính, tiêu hao rất nhiều tài liệu vẽ bùa, cũng không thể nhập môn.
Thấy Lâm Viễn Kiều thật sự không có thiên phú, Lâm Bắc Vọng đành phải từ bỏ.
Lâm Viễn Kiều có chút ngượng ngùng nói: “Tiểu tam vừa sinh ra đã thông minh, đương nhiên là không giống con.”
Lâm Bắc Vọng: “Nó chịu khó học hỏi, nhập môn rất nhanh.”
Lâm Viễn Kiều: “Nếu đã như vậy, cứ để nó học tập đi.”
Lâm Vân Dật học Thuật Vẽ Phù chưa đến 10 ngày, đã vẽ được Phù Tịnh Trần.
Phù Tịnh Trần là một loại bùa chú cấp thấp, giá trị không cao, nhưng tính thực dụng lại không thấp.
Bởi vì Lâm gia cũng không giàu có gì, cho nên trước đây, tu sĩ trong gia tộc cũng không có dùng loại phù này.
Lâm Vân Dật vẽ rất nhiều Phù Tịnh Trần để luyện tập, sau đó tặng hết bùa chú vẽ được cho tu sĩ trong gia tộc.
Sau khi thành thạo vẽ Phù Tịnh Trần, Lâm Vân Dật bắt đầu tiếp xúc với Phù Kim Hành, Phù Mộc Hành, Phù Thủy Hành, Phù Hỏa Hành, Phù Thổ Hành, Thuật Vẽ Phù cũng càng ngày càng tinh tiến.
Nửa năm sau khi Lâm Vân Dật bắt đầu học Thuật Vẽ Phù, hắn đã có thể thành thạo vẽ hơn 10 loại bùa chú.
Nhờ có sự nỗ lực của Lâm Vân Dật, tất cả mọi người trong Lâm gia đều có được mấy lá bùa chú do hắn vẽ để phòng thân.
Lâm Bắc Vọng nói thẳng, thành quả mà Lâm Vân Dật đạt được sau nửa năm học tập, đã vượt xa thành quả năm đó ông nỗ lực hơn mười năm, thiên phú vẽ phù này, thật sự rất hiếm có.
Chỉ dự vào thiên phú vẽ phù này, cho dù linh căn không tốt, cũng có hy vọng được tông môn lớn thu nhận.
-------------------------------
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo