Trong phòng…

Lâm Vân Dật nhắm mắt lại, luyện hóa Ích Nguyên Đan.

Dược lực nồng đậm tản ra trong cơ thể, Lâm Vân Dật rõ ràng cảm nhận được linh lực đang tăng lên.

Các kinh mạch trong cơ thể được dược lực của đan dược tẩm bổ, trở nên cứng cáp hơn rất nhiều.

Sau khi dùng hết một viên, hắn vẫn còn có chút chưa đã thèm, liền dùng luôn viên thứ hai.

Lại qua hai canh giờ, cuối cùng cũng luyện hóa xong dược lực của đan dược.

Lâm Vân Tiêu nhìn Lâm Vân Dật, có chút lo lắng hỏi: “Tam ca, huynh cảm thấy thế nào?”

Lâm Vân Dật hoạt động tay chân, nói: “Rất tốt.”

Lâm Vân Tiêu: “Đệ nghe nói, đan dược tốt nhất là nên dùng từng viên một, đừng nên quá tham lam.”

Lâm Vân Dật: “Đó là đối với những tu sĩ khác, ta là Ngũ linh căn, có thể ăn nhiều hơn một chút.”

Nghe nói vào thời thượng cổ, Ngũ linh căn là một loại linh căn rất tốt, nhưng hiện tại, linh khí mỏng manh, tài nguyên thiếu thốn, Ngũ linh căn mới trở thành phế linh căn.

Lâm Vân Tiêu gật đầu nói: “Nói cũng phải, nghe nói Ngũ linh căn chính là cái động không đáy, cần rất nhiều tài nguyên.”

Lâm Vân Dật: “Hẳn là vậy.”

Lâm Vân Dật cảm thấy, nếu có đủ Ích Nguyên Đan, có lẽ hắn có thể thăng cấp Luyện Khí tầng ba trong vòng một năm.

Lâm Vân Tiêu cầm hai viên đan dược, nói: “Tam ca, hai viên của đệ cũng cho huynh luôn đi.”

Lâm Vân Dật lắc đầu nói: “Không cần đâu, dùng quá nhiều đan dược sẽ sinh ra kháng thuốc, hiệu quả cũng sẽ giảm đi rất nhiều, đệ cứ giữ lại mà dùng đi.”

Lâm Vân Tiêu gật đầu, nói: “Vâng.”

Lâm Vân Dật thầm nghĩ: Đan dược thích hợp cho tu sĩ Luyện Khí cũng không ít, tạm thời hắn cũng không thiếu linh thạch, giữ nhiều linh thạch như vậy cũng không có tác dụng gì, còn không bằng lấy ra mua chút đan dược để dùng.

----------------------------

Nếm được ngon ngọt, ngày hôm sau, sáng sớm Lâm Viễn Kiều liền dẫn Lâm Vân Võ đi tìm bảo vật ở các phủ thành xung quanh.

Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủn, Lâm Viễn Kiều đã tiêu hết 2 vạn linh thạch.

Cách tiêu tiền phung phí như vậy, hoàn toàn khác với tác phong keo kiệt ngày thường của Lâm Viễn Kiều.

Lâm Vân Dật cũng đi theo khắp nơi, đến các cửa hàng ở các phủ thành, mua không ít đan dược, chuẩn bị bồi bổ.

Dùng quá nhiều đan dược, rất dễ sinh ra đan độc, tu sĩ bình thường khi tu vi còn yếu, không nên dùng quá nhiều.

Nghĩ đến linh căn của Lâm Vân Dật, Lâm Viễn Kiều cũng không nói gì nhiều.

Tu sĩ Ngũ linh căn nếu không dựa vào đan dược, muốn tu luyện đến Luyện Khí trung kỳ cũng rất khó khăn, còn để ý gì đến đan độc nữa chứ.

Sau khi mua sắm khắp nơi, Lâm Viễn Kiều tập hợp mọi người lại để kiểm kê thu hoạch.

Lâm Vân Tiêu: “Hình như lần này không có gì đặc biệt.”

Lâm Vân Dật: “Ánh mắt của Khuyết Nguyệt đúng là không tệ, nhưng cũng không phải lúc nào cũng có thể nhặt được của hời.”

Lâm Vân Tiêu có chút tiếc nuối nói: “Đệ còn tưởng rằng nhà chúng ta sắp phát tài rồi chứ.”

Lâm Vân Dật: “Làm gì có chuyện dễ dàng phát tài như vậy, tuy rằng nhặt được của hời rất vui, nhưng cũng không thể quá đắm chìm trong đó.”

Lâm Vân Văn cẩn thận kiểm kê thu hoạch, nói: “Tuy rằng số đồ vật này không kiếm được bao nhiêu, nhưng cũng không lỗ tiền vốn.”

Khuyết Nguyệt bay tới, dùng càng đập vào thanh kiếm Đồng Tiền, dây thừng buộc kiếm Đồng Tiền đứt ra, đồng tiền rơi vãi đầy đất.

Kiếm Đồng Tiền được làm từ rất nhiều đồng tiền và dây đỏ, có thể dùng để bắt quỷ, hàng yêu trừ ma, cũng có thể treo trước cửa để trừ tà.

Lâm Vân Dật kiểm tra đồng tiền, kinh ngạc nói: “Là tiền Vĩnh Khang Đế.”

Lâm Vân Văn: “Đúng là tiền Vĩnh Khang Đế.”

Lâm Vân Dật: “Mấy đồng tiền này hình như trước đó bị buộc ở chuôi kiếm.”
 

0.09940 sec| 2386.828 kb