Trong huyện thành có thể nghe được tiếng đánh nhau truyền đến từ Huyền Vũ các, đã sớm có kẻ hiếu kỳ canh giữ bên ngoài. Chỉ thấy Trần Thực lùa một đám gia súc đi ra, trong Huyền Vũ các lại chẳng thấy ai khác.
“Ngươi đến giết Huyện thái gia rồi sao?” Một kẻ hưng phấn hỏi.
Trần Thực lắc đầu: “Không phải, ta đến đưa gia súc cho nhà Huyện thái gia.”
“Bên trong xảy ra chuyện gì?” Lại có người tiến lên dò hỏi.
“Mấy tên đệ tử Nghiêm gia tranh đấu, đánh chết rất nhiều người.”
“Làm phiền, làm phiền!” Trần Thực tách đám đông, cùng Hắc Oa lùa đám gia súc đi ra khỏi huyện thành.
Ra khỏi Lôi huyện sáu bảy dặm, Hắc Oa bỗng nhiên sủa vang, Trần Thực nhìn lại, hóa ra là một con dê cái sắp sinh.
Trần Thực vội vàng dừng lại, lấy ít cỏ khô và lá cây, để dê mẹ nằm lên.
Dê cái thở hổn hển, nằm im một chỗ, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn.
Trần Thực và Hắc Oa ở bên chờ đợi, gần nửa canh giờ trôi qua, đang sốt ruột thì dê mẹ mới bắt đầu sinh.
Lần này sinh nở rất thuận lợi, sinh được hai con dê con, lột bỏ bào thai, trắng như tuyết.
Trần Thực đốt một tấm hỏa phù, khử trùng cho con dao, cắt cuống rốn, thắt nút cho cả dê con và dê mẹ.
Lúc này, một con trâu cái cũng nằm xuống, phát ra tiếng rống trầm thấp.
“Con trâu này cũng muốn sinh à?”
Trần Thực đang định đi qua, lại có hai con dê cái bụng to, cũng muốn nằm xuống, thêm một con chó cái cũng nằm xuống, liên tục ngoái đầu nhìn.
Hắn còn thấy một con heo mẹ lớn đang ụt ịt, hình như cũng muốn sinh!
“Chết rồi, chết rồi! Người hầu trà làm việc chu đáo quá, quả nhiên đều là gia súc sắp sinh.”
Trần Thực lập tức luống cuống tay chân, giúp đỡ lũ gia súc, Hắc Oa cũng chạy tới chạy lui, tìm cỏ khô, chăm sóc thú non mới sinh.
Một người một chó bận tối mắt tối mũi, cứ như sinh nở có thể lây lan, mười mấy con heo chó dê bò, vậy mà đã có một nửa muốn nằm xuống!
Hai tay Trần Thực dính đầy máu, trên người cũng toàn máu là máu, nhưng cách đó không xa đã là Đức Giang, đợi đến khi đỡ đẻ xong, có thể đến bờ sông tắm rửa.
Trần Thực đang đỡ đẻ cho heo nái, thấy cửa sinh đã mở, hai chân sau heo con đã lộ ra, bỗng nghe tiếng vó ngựa truyền đến. Hắn liếc mắt nhìn sang, là một cỗ xe ngựa khá sang trọng, hai con ngựa kéo xe đang phi nhanh về phía huyện thành Lôi huyện.
Trần Thực thu hồi ánh mắt, nắm lấy hai chân sau heo con, nhẹ nhàng kéo ra, heo con có màu trắng đen, nền trắng, trên lưng có đốm đen.
Nhưng vừa sinh ra được một con, lại có một con thò chân ra.
Trần Thực vội vàng chụp lấy chân heo con còn lại, trong lúc lơ đãng nhìn thấy cỗ xe kia đã dừng lại, rèm xe được vén lên một chút, người trên xe hình như rất hứng thú với việc hắn đỡ đẻ cho gia súc.
Trần Thực chẳng mảy may để ý, vừa đỡ đẻ xong một con heo con, con thứ ba đã thò chân ra.
Nhìn bụng heo mẹ, hình như còn có con thứ tư!
Người trong xe dường như đã hết hứng thú, xa phu vung roi, ngựa kéo xe đi về phía Lôi huyện.
Trần Thực nắm lấy chân heo con thứ ba, bỗng chốc sững người, ngẩng đầu nhìn về phía cỗ xe ngựa.
Tim hắn đập dồn dập!
Trong xe không hề có hơi thở của con người!
Hắn chỉ cảm nhận được hơi thở của xa phu, trong xe lại trống rỗng!
Vừa rồi rõ ràng có kẻ vén rèm, không thể nào không có người!
Tim hắn đập càng lúc càng nhanh, Nghiêm Tĩnh Tư!
Hắn nhớ lại cảnh Nghiêm Tĩnh Tư lên lầu trong Huyền Vũ các, rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân, nhưng lại không cảm nhận được chút hơi thở nào, giống như một luồng khí vô hình!
“Hắc Oa!”
Sát khí bừng bừng dâng lên trong lòng Trần Thực, hắn bỗng đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào cỗ xe ngựa đang tăng tốc.
Hắn như bị ma xui quỷ khiến, bước qua người heo mẹ.
“Tới đỡ đẻ đi!”
Hắc Oa trừng mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn Trần Thực.
Trần Thực hạ chân xuống, trong tay áo, từng tấm Xuân Vũ phù, Kỳ Vũ phù, Phong phù, Lôi phù, Ngũ Lôi phù bay ra, bốc cháy, bay lên không trung. Chỉ trong chớp mắt, trên bầu trời nổi cuồng phong, mây đen tụ lại, sấm sét vang dội.
Xa phu ngửa đầu nhìn, chỉ thấy trên bầu trời lôi điện đan xen. Dưới lôi điện là từng phù văn lớn như cái đấu, lóe lên hào quang sáng chói, từ trên cao rủ xuống, treo dưới lôi vân, giữa gió lớn.
Gió thổi không lay, sét đánh không tan.
Xa phu kinh ngạc, lẩm bẩm: “Đang yên lành sao trời lại nổi sấm sét?”
Trần Thực bước bước thứ hai, thân hình cao lớn, khí huyết bốc hơi, Thần Hành phù và Giáp Mã
Hắn bước bước thứ ba, bắt lấy con dê cái còn lại đang chờ sinh, chạy vụt đi.
Kim Quang, Cửu Cung, Minh Uy, Bát Quái, Nhất Tướng Quân, Tam Tướng Quân, Thập Tướng Quân và một loạt bùa hộ mệnh, tất cả đều được kích hoạt!
Thân hình hắn cao lên trượng sáu, quanh người tràn ngập lực lượng khó tưởng tượng, so với lúc xông vào Huyền Vũ các còn mạnh hơn gấp mười lần!
Khí huyết hóa thành hai đầu bốn tay, hai tay sau lưng ôm dê mẹ vào ngực, bước ra bước thứ năm, đã đến sau xe!
Hai bàn tay khổng lồ của Trần Thực từ hai bên vươn tới, đánh mạnh xuống xe!
“Ầm!”
Xe vỡ tan!
Một bóng người lao về phía trước, Thần Đàn bay lên, Thần Thai hiện ra, Nguyên Anh đứng trước Thần Thai, áp lực khủng khiếp ập tới, xe ngựa nát vụn, cả người xa phu bị lực trường Nguyên Anh nghiền thành bột mịn!
Nghiêm Tĩnh Tư mặc đạo bào đứng giữa lực trường, sắc mặt vẫn điềm tĩnh, dù kẻ tập kích là Trần Thực cũng không khiến y bận tâm.
Đạo tâm của y kiên định vô cùng, không gì lay chuyển được.
Bất kể Trần Thực tập kích y vì sao, cũng bất kể gia gia Trần Dần Đô của Trần Thực sống chết ra sao, chỉ cần ra tay với y, y sẽ dốc toàn lực, giết chết kẻ địch!
Nguyên Anh của y đứng trước Thần Thai, trên trời sấm sét không ngừng, Cửu Dương Thiên Lôi Dẫn cùng một loạt phù lục lơ lửng dẫn dắt thiên lôi. Bất kỳ tia sét nào cũng có thể đánh chết Nguyên Anh của y, nhưng Nguyên Anh của y đứng trong miếu thờ, sấm sét không cách nào cảm ứng được âm khí trong Nguyên Anh nên không thể đánh trúng.
Y nhẹ nhàng giơ tay, máu trong thi thể xa phu và hai con tuấn mã vỡ vụn bay ra, hóa thành giao long, lao về phía Trần Thực!
Trần Thực gào lên, đấm về phía trước, miếu nhỏ sau đầu cũng bay ra. Tam Quỷ Vương trên miếu thờ cảm thấy chính khí như dòng sông cuồn cuộn quanh thân, khiến nó không nhịn được, cùng Trần Thực đấm ra một quyền!
Quyền ý cuồn cuộn, đó là thần lực Quỷ Vương khủng khiếp khó lường, xuyên qua quyền phong của Trần Thực!
Một quyền này của hắn, quyền phong tung hoành, sinh diệt vô độ, đã có khí tượng hùng vĩ, lực trường Nguyên Anh cũng bị đánh xuyên!
Giao long màu máu nghênh đón một quyền, ầm ầm vỡ tan!
Theo sau quyền là kiếm khí vô hình, bắn ra từ trong miếu, một luồng kiếm quang nhắm thẳng mi tâm Nghiêm Tĩnh Tư!
Nghiêm Tĩnh Tư vẫn điềm tĩnh, giơ tay đón đỡ nắm đấm của Trần Thực, lực lượng khổng lồ bùng nổ giữa hai bàn tay. Trần Thực cảm nhận được lực lượng nghiền ép từ lòng bàn tay đối phương.
Còn kiếm khí vô địch của hắn, chưa đến mi tâm Nghiêm Tĩnh Tư đã bị lực trường Nguyên Anh chặn đứng, không thể tiến thêm!
Trần Thực cười, xoay người, dê mẹ trong ngực sợ hãi, kêu be be.
Tiếng dê kêu rất nhỏ, nhưng lọt vào tai Nghiêm Tĩnh Tư lại như sấm rền.
Chớp mắt sau, trời đất quay cuồng, Nguyên Anh của y đã rơi vào bụng dê!
“Viu…”
Một luồng kiếm quang xuyên qua mi tâm y!
“Ngươi cũng xứng làm Huyện lão gia sao? Kiếp sau nhớ cho kỹ, đừng làm ác trước mặt ta!”
Trần Thực đặt dê mẹ xuống: “Ta tới đỡ đẻ cho ngươi, ngoan ngoãn làm súc sinh đi!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo