Vế đối này thật ý nhị, Trần Thực không khỏi nhìn thêm vài lần.

“Thiên tướng địa tượng giai ngã tướng, cầu thần cầu quỷ bất như cầu kỷ. Thế nhân giãy dụa trong trần thế, khi nào mới có thể đạt đến cảnh giới này? Đạt đến cảnh giới này, chẳng phải là siêu thoát rồi sao?”

Hắn bước lên thềm đá, tiến vào bên trong miếu cổ kỳ lạ.

Miếu cổ này lại mang một loại cảm giác như cát, trông có vẻ không chân thực, phảng phất chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ vụn.

Trong miếu thoang thoảng mùi hương khói nhàn nhạt, hắn dò xét xung quanh, chỉ thấy bên trong miếu thờ là hai cây cột chống đỡ xà ngang, trên cột không hề có hoa văn trang trí, mặt đất lát gạch xanh bình thường, hai bên tường là tường gạch trát vôi trắng, không có bích họa.

Hắn đưa tay chạm vào vách tường, bàn tay lại xuyên qua.

Cây cột, mặt đất, cũng đều như vậy.

“Miếu thờ này không phải miếu thờ thật, mà là một loại ảo giác. Kỳ quái, sao ta lại rơi vào ảo giác?”

Trong lòng hắn nghi hoặc, chẳng lẽ thật sự gặp Tà?

Phía trước hắn là một lư hương cao hai thước, rộng bốn thước, không có hương khói, chỉ có đầy tro tàn.

Trước lư hương là cửa lầu màu đỏ son được xây sát tường, cao sáu thước, rộng chừng năm thước.

Bên trong cửa lầu trống không, đặt một bệ thờ.

Trên bệ thờ trống rỗng, không có tượng thần.

“Bệ thờ này giống hệt Thần Đàn của ta, ta không có Thần Thai, nó cũng không có tượng thần.”

Trần Thực nhìn trái ngó phải, không còn phát hiện thêm gì khác.

“Ta phải rời khỏi nơi kỳ lạ này bằng cách nào?”

Hắn vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, lúc định thần lại đã rời khỏi tiểu miếu thần bí, trở về thân thể của mình.

Trần Thực mở mắt, thấy mình vẫn đứng dưới gốc cây, không hề di chuyển.

Hắn kinh ngạc vô cùng, nhìn xung quanh, miếu thờ vừa nhìn thấy đã không còn tồn tại, tựa như một giấc mộng.

“Tiểu Thập, ngươi thất thần à?”

Chu tú tài nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi ngươi đứng im ở đây, thắp nén hương… Khoan đã, sao sau đầu ngươi lại có một ngôi miếu?”

Trần Thực giật mình: “Sau đầu ta có miếu sao?”

“Thật sự có miếu! Một ngôi miếu đơn độc, chỉ có chính điện, trước miếu có hai cây cột!”

Chu tú tài kinh ngạc vô cùng, nói: “Ngay chỗ Thần Đàn của ngươi ban nãy! Chờ chút, Thần Đàn của ngươi đâu? Thần Đàn của ngươi biến mất rồi!”

Trong lòng Trần Thực càng thêm kinh hãi, ngôi miếu mà Chu tú tài miêu tả chẳng phải chính là ngôi miếu mà hắn vừa thấy trong ảo giác hay sao?

Hơn nữa, ngôi miếu chiếm mất chỗ của Thần Đàn, vậy Thần Đàn của hắn đi đâu rồi?

Chu tú tài vội la lên: “Ngươi từ từ quay lại cho ta xem!”

Trần Thực nghe lời xoay người, để hắn quan sát kỹ lưỡng ngôi miếu, trong lòng thấp thỏm bất an.

Hắn không khỏi hối hận, lần này mình về nhà chỉ là để thắp hương cho gia gia, mẹ nuôi và Chu tú tài, sau đó đi gặp Sa bà bà, nào ngờ lại xảy ra chuyện này!

Vốn dĩ cảnh giới của hắn đã kém người khác một cảnh giới Thần Thai, nếu Thần Đàn lại không cánh mà bay, chẳng phải là thiếu mất hai cảnh giới sao?

Thiếu mất hai cảnh giới, làm sao tranh tài cùng người khác đây?

Chu tú tài thở phào, cười nói: “Thần Đàn vẫn còn, ngay trong miếu… Khoan đã, sao ta lại ở trong miếu? Sao ta lại ngồi trên Thần Đàn?”

Hắn kinh hãi la lên.

Trần Thực càng trợn mắt há mồm, Chu tú tài vẹo cổ treo trên cây đã không cánh mà bay, chỉ còn lại sợi dây thừng trống trơn!

Mà giọng nói của Chu tú tài, lại phát ra từ sau đầu hắn!

Chu tú tài hoảng sợ kêu lên: “Tiểu Thập, mau thả ta ra! Ngôi miếu này thật quỷ dị!”

“Ta cũng không biết cách thả ngươi ra.”

Trần Thực cũng có phần hoảng loạn, hắn chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ.

Đột nhiên, hắn chợt có ý tưởng, nghĩ ra một cách, lập tức thôi thúc ngôi miếu nhỏ này giống như thôi thúc Thần Đàn, chỉ thấy miếu nhỏ tỏa sáng, Thần Đàn trong miếu tỏa ra hào quang thần thánh, Chu tú tài được bao bọc trong hào quang, há miệng thè lưỡi dài ba, bốn trượng, dọa cho Hắc Oa đang nằm hóng mát dưới gốc cây hồn phi phách tán, nhảy dựng lên, kẹp đuôi chạy bán sống bán chết.

Trần Thực cũng bị cái lưỡi đó dọa cho giật mình, vội vàng ngừng thôi thúc.

Chu tú tài lúc này mới cảm thấy thân thể thuộc về mình, không khỏi toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Tiểu Thập, ta ngồi trên Thần Đàn trong miếu của ngươi, ngươi có cảm giác gì không?”

Trần Thực nghe vậy, tập trung cảm nhận, nói: “Ta như có thêm một bản thân, giống như một ta khác đang ngồi sau đầu, giúp ta điều động chân khí, vận chuyển công pháp!”

Hắn thôi thúc Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm, tay kết kiếm quyết, Chu tú tài kinh hô một tiếng, cũng vô thức kết ấn theo.

Trần Thực thôi thúc kiếm khí, Chu tú tài cũng thôi thúc theo, uy lực kiếm khí bỗng chốc tăng vọt, “vèo” một tiếng phá không bay đi, xa đến trăm trượng!

Trần Thực ngây người, cự ly của luồng kiếm khí này, mạnh hơn hai thành so với hắn trước kia!

Uy lực cũng lớn hơn hai thành!

Lực lượng như vậy, cần gì phải tế luyện Kim Đan?

Không chỉ có thế, có Chu tú tài tọa trấn miếu thờ nhỏ, hắn cảm thấy chân khí vận hành càng thêm thông thuận, bình thản, không còn dữ dằn như trước.

Nhưng khi khí huyết bùng phát, lực bộc phát lại càng kinh khủng!

Tình huống này, giống như là…

Hắn đang suy tư một ví dụ thỏa đáng, đột nhiên Chu tú tài lên tiếng: “Giống như sau đầu ngươi có một Nguyên Thần giúp ngươi ổn định chân khí, thúc giục khí huyết, tế luyện Kim Đan, thi triển pháp thuật, có đúng không?”

Trần Thực đáp: “Ta còn chưa tu luyện tới cảnh giới Nguyên Thần, nào biết Nguyên Thần có diệu dụng gì.”

Chu tú tài thở dài, nói: “Vừa rồi ta nói, chính là diệu dụng của Thần Thai. Chân Thần giáng lâm, ban tặng Thần Thai, tu sĩ được Chân Thần chúc phúc, sau khi có Thần Thai là tương đương với việc có thêm một Nguyên Thần ở cảnh giới thấp, vận khí điều huyết, luyện đan tu pháp, đều dễ dàng hơn trước kia rất nhiều. Hơn nữa vô luận pháp lực hay uy lực chiêu pháp, đều mạnh mẽ hơn so với trước đây.”

Trần Thực lẩm bẩm: “Thì ra Thần Thai lợi hại như vậy…”

“Chân Thần chúc phúc, cho tu sĩ nắm giữ Thần Thai, trợ giúp tu sĩ có thể tiến lên cảnh giới cao hơn chỉ trong thời gian ngắn, công lao to lớn, không thể đo lường.”

Giọng nói của Chu tú tài vang lên từ sau đầu hắn, nói: “Có được Thần Thai là một bước cực kỳ trọng yếu để tu vi đạt được thành tựu lớn. Chỉ có điều…”

Lưỡi hắn lại trượt ra khỏi miệng, lẩm bẩm: “Chân Thần hàng lâm, chẳng lẽ không phải chỉ có Chân Thần mới có thể ban phúc sao? Sao ta lại thành Thần Thai rồi?”

Hắn chỉ cảm thấy vạn phần hoang đường, trên đời này làm gì có đạo lý nào đem ban thưởng chính mình, biến thành Thần Thai của kẻ khác?

Bản thân vốn đang treo trên cây, treo rất tốt, cớ sao lại biến thành Thần Thai của người khác?

“Chu tú tài, ngươi đừng vội, ta sẽ nghĩ cách!”

Ánh mắt Trần Thực sáng lên, lấy ra ba nén nhang, nhanh chóng châm lửa, nói: “Ta nhớ trong miếu có lư hương, đã có lư hương, vậy nhất định phải thắp hương! Ba nén hương này cắm vào trong lư hương, biết đâu ngươi có thể ra ngoài!”

Hắn vừa dứt lời, một bàn tay lớn từ trong miếu nhỏ thò ra, chộp lấy ba nén hương, chính là tay Chu tú tài.

Hắc Oa đứng từ xa nhìn, thấy sau gáy Trần Thực đột nhiên xuất hiện một bàn tay, lại sợ hãi vô cùng, tưởng tiểu chủ nhân muốn hiện nguyên hình, trong lúc nhất thời không dám đến gần.

Cảnh tượng này quả thật vô cùng đáng sợ.

Trong miếu, Chu tú tài chỉ muốn cầm lấy hương, kết quả lại thấy cánh tay càng ngày càng dài, theo góc nhìn của hắn, chỉ trong nháy mắt cánh tay đã dài đến mấy trượng.

Loại biến hóa này cũng khiến hắn khó hiểu, chỉ có thể nói ngôi miếu nhỏ này có phần quỷ dị.

0.50480 sec| 2412.984 kb