“Ha ha, đi thôi." Nha Tử xua tay, sau đó xoay người kề tai nói nhỏ với tôi: "Mặc dù lòng tò mò của tên đáng ghét này rất nặng, lá gan lại nhỏ, nhưng đầu óc của anh ta ngược lại không có vấn đề gì.”
Tôi không muốn nói chuyện với Nha Tử, chẳng lẽ anh ta nghĩ với việc xoay người và nhỏ giọng thì trung đội trưởng Tiêu sẽ không có thể nghe thấy gì sao?
Tôi hơi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trung đội trưởng Tiêu lộ ra sắc mặt đen thui đứng ở nơi đó, sau khi anh ta nhìn thấy tôi đang nhìn mình thì bất đắc dĩ xua tay.
"Anh cũng nên cẩn thận.” Tôi vỗ nhẹ lên bả vai của Nha Tử, cho dù trung đội trưởng Tiêu có như thế nào thì cũng cùng thế hệ với lão Yên, nói cho cùng thì anh ta cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, cho nên chúng tôi cũng không thể bôi đen người ta như vậy được. . .
Nha Tử không coi trọng nhưng cũng ngậm miệng lại, lúc này chúng tôi mới nhanh chóng chạy về hướng chợ đen!
****9:
Sau khi đến được ngọn núi có chợ đen, Nha Tử và tôi đều lộ ra vẻ sửng sốt.
"Đây... Đây không phải là mặt sau của núi Diệp Gia sao? Tính theo khoảng cách, nếu leo từ nơi này đến núi Diệp Gia thì chỉ mất chưa đầy nửa giờ phải không?" Nha Tử ước tính một chút.
Nhưng tôi lại lắc đầu nói là nhìn núi làm ngựa chết (*), nhìn thì không xa, nhưng cũng không gần đến mức chỉ đi có nửa tiếng, ít nhất cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ.
(*)Nhìn núi làm ngựa chết: Mắt thấy núi ngay trước mặt nhưng thực tế lại cách rất xa. Khoảng cách đến núi thấy bằng mắt thì rất gần, nhưng thực ra lại có thể khiến con ngựa mệt chết. Miêu tả việc nhìn thì dễ, làm thì khó.
Nha Tử thản nhiên nói: "Dù sao thì nơi này cũng cách núi Diệp Gia không xa. Cho nên, những chuyện kỳ lạ mà bọn họ đề cập đến thực sự có khả năng xảy ra!”
“Nhìn kỹ hẵng nói." Tôi không để ý lắm, tuy nói nơi này cách núi Diệp Sơn khá gần, cũng không thể loại trừ khả năng sẽ xảy ra chút chuyện gì đó, nhưng nếu khu vực xung quanh ngọn núi Diệp Gia này xảy ra nhiều chuyện không may như vậy, liệu vẫn còn có người sinh sống được sao?
Lúc tôi và Nha Tử đến thì mới có hơn hai giờ chiều, còn hơn một giờ nữa mới bắt đầu.
Thời gian bắt đầu chợ đen hẳn không nên sớm như vậy, nhưng vì được mở trong núi nếu bắt đầu muộn quá cũng không ai dám đến, chính vì thế mà nó sẽ được mở vào trước bốn giờ.
"Không đúng." Nha Tử suy nghĩ: "Nếu vì sợ mà không người nào dám đến, vậy tại sao nó vẫn được mở vào buổi tối chứ?”
Thanh niên kia nói chợ đen sẽ mở cửa từ 4 giờ chiều đến 4 giờ sáng, nếu như sau khi màn đêm buông xuống đã không còn người đến, vậy bọn họ còn tiếp tục mở để làm gì.
"Suy cho cùng thì cũng có người tài mà gan cũng lớn, hơn nữa có nói thế nào thì đây cũng là chợ đen, trong tối sẽ có loại giao dịch ngầm gì thì rất khó mà nói được.” Tôi vừa tìm một góc khuất có tầm nhìn tốt vừa thất thần trò chuyện với Nha Tử.
Nha Tử liếc nhìn tôi: "Cậu bị làm sao vậy? Sao trông có vẻ bơ phờ thế."
"Thật sao?” Tôi sờ lên mặt mình: "Có lẽ là do ngủ không được ngon giấc rồi."
Mặc dù trông tôi giống như đã bình phục, nhưng bản thân tôi cũng không biết tại sao, chỉ biết là thân thể dường như không giống với trước đó lắm, hơn nữa còn luôn dễ cảm thấy mệt mỏi, dù sao mấy ngày nay tôi ở núi Diệp Gia đều không di chuyển nhiều nên mới không cảm thấy gì, chỉ là hôm qua vừa mới hoạt động một trận thì hôm nay đã lộ ra vẻ mệt mỏi, thậm chí tinh thần cũng không thể so sánh với mấy ngày liên tiếp không nghỉ ngơi trước đó.
Nha Tử lo lắng nói: “Trường An, tôi sợ cơ thể của cậu đã bị tổn thương phần cơ sở rồi. Vết loét hình mặt người do Tàm Tùng để lại khác với người thường, sau khi giải quyết xong chuyện ở nơi này, cậu tốt nhất nên nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi! Đừng để còn trẻ mà lại giống mấy ông già.”
“Nào có khoa trương như vậy, nói không chừng là do mấy tháng nay tôi vẫn luôn nghỉ ngơi nên cơ thể mới trở nên lười biếng thôi.” Tôi xắn tay áo lên rồi hà hơi, sau đó có chút hối hận khi không mang một bình rượu ở bên trong quán cơm nhỏ kia theo, dù sao hôm nay trời có hơi lạnh, nếu cứ ngồi như vậy thì đến đêm thân thể sẽ bị đông cứng mất.
Nhưng Nha Tử dường như không cảm thấy quá lạnh, lúc này anh ta vẫn đang tràn đầy phấn khởi kêu tôi đoán thử xem, rốt cuộc thì chợ đen ở đây có thứ đồ chơi gì?
Tôi dựa vào gốc cây rồi nhắm mắt dưỡng thần, đồng thời đáp lại câu được câu không cho có lệ, nhưng anh ta vậy mà vẫn có thể một mình nói tiếp, thỉnh thoảng còn có thể tự chọc cười chính mình, đúng là một người có tài mà.
"Suỵt!" Ngay khi Nha Tử đoán tới chỗ người thành lập chợ đen có phải là kẻ trộm mộ hay không, tôi đã bịt miệng của anh ta lại và ra hiệu im lặng.
Sau khi Nha Tử biểu thị đã hiểu thì tôi mới buông tay ra và dùng tay ra hiệu cho anh ta hình như có người đến.
Quả nhiên, sau khi chúng tôi vừa mới điều chỉnh hơi thở, có một nhóm người bước ra từ con đường đầy cỏ, thành thật mà nói, nếu bọn họ không đi ra, tôi cũng không nhìn ra nơi đó có một con đường.
Tuy nhóm người này đến cùng nhau nhưng lại không hề có bất cứ sự giao lưu nào với nhau, nguyên một đám quen cửa quen nẻo chiếm cứ một vị trí ở trong khe núi, người khó tính còn mang theo một chiếc ghế dài và một chiếc bàn nhỏ, sau đó bày đồ lên chiếc bàn nhỏ, có người ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ coi như đã dựng xong một gian hàng, người dễ tính thì trực tiếp đặt đồ lên mặt đất rồi ngồi xếp bằng ở bên cạnh, nếu nhìn thoáng qua thì còn tưởng là bọn họ đang xin cơm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo