Tôi không trả lời ông ấy, ai cũng muốn sống, nhưng không ai dám chắc mình có thể kiên trì nổi hay không, cho nên tôi cũng không dám mạnh miệng.
“Cậu đừng có quên bản thân là quân nhân, mặc dù tôi đã đốt thẻ quân nhân của cậu, nhưng dù sao cậu cũng đã từng ở tiền tuyến, chẳng lẽ chút đau đớn này mà cậu cũng không thể chịu nổi sao?" Lão Yên đè vai tôi xuống, nhỏ giọng nói.
“Lão Yên, không phải ông cũng cảm thấy tôi không thể chịu đựng nổi sao?" Tôi cười khổ: "Tôi chỉ chịu đựng được loại đau đớn này một lần, ông có thể cam đoan sẽ không có lần thứ hai không? Nếu không thể, vậy tôi cũng không cần chờ biện pháp khác, bây giờ có thể bắt đầu."
Tôi không phải là người sợ đau, năm chín tuổi tôi có thể chịu đựng được nỗi đau khi bị cô Tứ dùng dao cưỡng ép khắc hình Cửu Long lên người, bây giờ tôi cũng có thể chịu đựng được nỗi đau đốt sống vết loét hình mặt người, nhưng giống như lời lão Yên nói, loại đau đớn này khi đã trải một lần thì sẽ không muốn trải qua lần thứ hai, đó không chỉ là nỗi đau về thể xác, mà còn là sự tra tấn về tinh thần.
Lão Yên trầm mặc, thật lâu sau mới nghe thấy tiếng ông ấy thở dài: "Chờ một chút đi, mấy năm này 701 đã gặp phải rất nhiều chuyện kỳ lạ, nhất định sẽ giải quyết được."
Nghe ông ấy nói vậy, tôi cũng đồng ý, sau đó nói bản thân mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi. Không phải là tôi làm quá, tuy mới tỉnh được một lúc nhưng tôi thực sự cảm thấy rất buồn ngủ, điều này khiến tim tôi càng thêm trầm xuống...
Với thể chất khỏe hơn trâu của tôi thì không có khả năng dễ dàng buồn ngủ như vậy được, xem ra là do chất độc này đang không ngừng phá hủy đôi mắt tôi.
Nghe vậy, lão Yên chỉ nói tôi nghỉ ngơi cho tốt, sau đó ông ấy vẫn để Nha Tử ở lại, sau khi dặn dò vài câu thì vội vàng rời đi.
“Ông ấy đang làm gì vậy?” Tôi hỏi.
Nha Tử cười cười: “Hiện tại ngoài việc tìm cách giải độc cho cậu thì còn có thể làm gì khác nữa chứ…”
"Không quan tâm đến mặt nạ Tàm Tùng nữa à?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
Tôi còn nhớ lần trước lúc mang gương cổ Song Ngư về, việc đầu tiên ông ấy làm chính là vùi mình vào nghiên cứu, lần này mặt nạ Tàm Tùng thế mà lại thua kém thứ kia ư.
Nha Tử chậc chậc lưỡi: "Bây giờ cậu là bảo bối của 701, tất cả những đồng đội rảnh tay đều đã đi tìm thuốc giải cho cậu."
"Không thể nào?" Tôi có chút kinh ngạc, vốn tưởng chỉ có đám người lão Yên mới vì tôi mà chạy đông chạy tây thôi chứ.
Nha Tử cười nói: "Vậy nên cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng để những đồng đội này thất vọng."
Tôi gật đầu thật mạnh, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lần này tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy, xung quanh yên tĩnh lạ thường, tôi gọi hai lần cũng không nghe thấy tiếng trả lời, tôi chợt hoảng sợ. Tôi mò mẫm ra khỏi giường, loạng choạng đi quanh phòng, sau đó nhận ra trong phòng đúng thật chỉ có mình tôi.
Tôi lại mò mẫm tìm đường về giường, ngồi ở mép giường chờ đợi, chờ hồi lâu tôi mới cảm thấy có gì đó không ổn, Nha Tử được lão Yên kêu ở lại để chăm sóc tôi nên cậu ta chắc chắn sẽ không rời đi quá lâu, nhưng tôi đã đợi ít nhất mười phút mà vẫn không thấy ai.
Tôi từ từ đứng dậy, mò mẫm đi về phía cửa, vừa định mở cửa thì nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cười quái dị, giống như giọng một đứa trẻ đang cười nghiến răng.
“Ai đó?” Tôi đột nhiên quay đầu lại, chỉ cảm thấy trước mặt có con quái vật nào đó.
"Hì hì." Tiếng cười quái dị lại vang lên, lần này là ở phía sau tôi, nhưng vừa rồi tôi lại không nghe thấy động tĩnh gì, rốt cuộc là nó đã di chuyển bằng cách nào?
Tôi cứng người không dám vội cử động, bởi vì đôi mắt không thể nhìn thấy khiến tôi càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Tiếng cười thỉnh thoảng truyền đến, nhưng lại không có động tĩnh gì khác, đang lúc tôi không biết phải làm sao thì nghe thấy một tiếng kêu đầy hoảng sợ.
“Nha Tử?" Tôi đột nhiên xoay người, vươn tay dò xét, vừa rồi rõ ràng là giọng của Nha Tử, rốt cuộc là chuyện gì mới khiến cho cậu ta phát ra âm thanh như vậy?
Lúc này, có một đôi tay nắm lấy bàn tay đang đưa ra của tôi, tôi nghe thấy giọng Nha Tử như muốn che giấu điều gì đó: “Không có gì, vừa nãy tôi chỉ nhìn nhầm thôi.”
“Nha Tử, trước đó anh đã bảo đảm với lão Yên như thế nào, nhanh vậy đã quên rồi à?" Tôi cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống.
Phản ứng vừa rồi của Nha Tử quá không thích hợp, nó khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Nha Tử đỡ tôi ngồi lên giường rồi hắng giọng, bảo tôi đừng sợ.
Tôi nghe thấy giọng nói của cậu ta có chút run rẩy thì lại càng thêm lo lắng, nghĩ đến việc sau khi Nha Tử vào thì tiếng cười lập tức biến mất, tôi không khỏi nổi da gà khắp người.
“Vết loét hình mặt người trên người cậu …” Nha Tử nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó giọng nói trở nên trầm hơn: “Mở miệng!”
Cậu ta vừa dứt lời, một tiếng hét chói tai vang lên, tôi bị dọa sợ đến mức chợt run lên, nắm chặt lấy tay Nha Tử. Cậu ta cũng vị dọa sợ không nhẹ, lập tức nhảy dựng lên.
"Trường An, tôi đi gọi lão Yên, không còn kịp rồi." Cậu ta nắm tay tôi, nói tôi đừng sợ, vết loét hình mặt người cho dù mở miệng cũng không thể tổn thương được ai, vì vậy không cần quá lo lắng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo