Chúng tôi vẫn ngồi ở chỗ cũ, không cần gọi món, lão Trương đã dựa theo những gì chúng tôi thường ăn mà đem ra một phần.

"Lão Trương, như vậy không đủ đâu, ông làm thêm cho chúng tôi một bàn giống như vậy nữa, hôm nay do người anh em này của tôi đãi, tôi cũng không thể không nể mặt cậu ấy được!" Nha Tử bưng một đĩa thịt dê lớn đổ vào nồi, không chờ nổi mà nhét một miếng vào miệng, hàm hồ nói.

Lão Trương cười ha ha, nói: “Được rồi, hai cậu ăn trước đi, để tôi cắt cho các cậu.”

"Vậy thì tốt quá." Đôi mắt của Nha Tử sáng lên, sau đó nói với tôi: "Cậu không biết đó thôi, kỹ thuật dùng dao của lão Trương rất xuất sắc. Thịt dê mà ông ấy cắt độ dày mỏng rất đều nhau, hình dạng rõ ràng, ăn vô có vị ngon hơn nhiều so với chỗ của những người khác. Ha ha, bình thường muốn ăn cũng không dễ đâu.”

Lão Trương xua tay, cười ha hả đi vào bếp, một lúc sau lại bưng ra một đĩa thịt dê càng mỏng hơn đĩa trước, mềm đến mức suýt chút nữa tôi đã nuốt luôn lưỡi rồi.

Tôi vừa vùi đầu ăn vừa giơ ngón tay cái lên với lão Trương: "Ngon quá!"

"Thích là được rồi. Các cậu ăn đi, tôi đi tiếp những người khác." Lão Trương cười không khép miệng được, vừa đi xa vừa vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ chú ý đến chúng tôi.

Một bữa này tôi và Nha Tử ăn đến miệng đầy mỡ, cuối cùng khi về bụng cũng to hơn một vòng, đi dạo dọc theo lề đường một lúc lâu mới cảm thấy tiêu bụng được một chút, lúc này mới bắt xe về 701.

"Hai người đã đi đâu vậy?" Vừa đi đến ký túc xá, giọng lão Yên đã vang lên, tôi vội vàng lau sạch vết dầu mỡ trên miệng, sau đó mới trả lời là nằm một chỗ mệt quá nên ra ngoài đi dạo.

Lão Yên trừng lớn mắt: "Ra ngoài đi dạo tận ba bốn tiếng đồng hồ? Được rồi, cậu với Nha Tử đi lâu như vậy còn có thể làm gì bộ tôi không biết sao. Lại đến chỗ lão Trương kiếm đồ ăn ngon có đúng không?"

Nha Tử và tôi biết ông ấy không tức giận, liên tục nói đúng đúng đúng.

Lão Yên bước tới, cũng không nói gì nữa, chỉ bảo chúng tôi đi ngủ sớm một chút, ngày mai tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!

"Yên tâm đi, nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu." Nha Tử vội vàng đứng ra bảo đảm.

Lão Yên trừng mắt nhìn cậu ta, nói mình còn có việc cần chuẩn bị rồi lập tức rời đi.

Sau khi Nha Tử đưa tôi về ký túc xá thì cũng rời đi, tôi nằm trên giường vuốt bụng mình, cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau vẫn là Nha Tử lôi tôi ra khỏi ổ chăn.

Sau khi rửa mặt thay quần áo xong, tôi mới phát hiện lão Yên và cô Thu đang đợi mình, bên cạnh còn có hai cô gái trẻ mà tôi không quen biết, Nha Tử nói họ là người của viện bảo tàng Cố Cung đến đón chúng tôi.

Tôi ồ một tiếng rồi lên xe, chẳng mấy chốc đã đến viện bảo tàng Cố Cung.

Nhìn tòa kiến trúc nguy nga tráng lệ trước mắt, tôi không khỏi cảm khái, đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy nơi lớn như vậy.

"Đi thôi. Nếu muốn thăm quan thì lần sau lại đến, bây giờ còn có việc chính phải làm!" Cô Thu kéo tôi đi.

Tôi vội vàng dời mắt, đi theo họ vào một đại sảnh, bên trong có rất nhiều người đang đứng hoặc ngồi, khi nhìn thấy lão Yên thì có vài người tiến tới, sau khi chào hỏi nhau mấy câu thì bọn họ liền bắt đầu nghi thức quyên tặng.

****6:

Nghi thức diễn ra rất đơn giản, hầu như tất cả mọi người có mặt đều là nhân viên công tác của hai bên, nhưng khung cảnh lại rất trang trọng! Phó giám đốc viện bảo tàng dẫn đầu bày tỏ lòng biết ơn với sự quyên tặng của chúng tôi, cuối cùng lão Yên cũng lên tiếng, lúc này hai bảo vật quốc gia mới được đưa từ từ vào tủ trưng bày bằng kính.

Khi nhìn thấy chiếc mặt nạ Tàm Tùng, tôi lập tức nghĩ đến vết loét hình mặt người sau lưng, dường như cảm thấy nhiệt độ bỏng rát vẫn còn đó, tôi không khỏi dời ánh mắt mình sang chỗ khác.

"Trường An, nhìn này." Nha Tử đột nhiên đẩy đẩy tôi, thấp giọng nói.

Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ta thì thấy bên cạnh tủ trưng bày mặt nạ Tàm Tùng là một tủ trưng bày có kích thước tương đương với nó, bên trong tủ có một vật được che bằng lụa đỏ.

“Là gương cổ Song Ngư à?” Tuy bị che lại, nhưng là người đích thân mang nó về, chỉ nhìn thoáng qua là tôi đã nhận ra rồi.

Chẳng trách lão Yên lại quyên tặng chiếc gương cổ Song Ngư, hóa ra là trưng bày theo cách này.

Có một số bức ảnh được dán trên tủ trưng bày của gương cổ Song Ngư, phô bày toàn bộ chi tiết của chiếc gương cổ, dù du khách không thể nhìn thấy hình dáng thật của chiếc gương cổ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nét quyến rũ của quốc gia cổ Tây Vực.

Tôi và Nha Tử đang xem đến vô cùng thích thú thì thấy lão Yên ở đằng kia đang nháy mắt ra hiệu với tôi, tôi đang ngẩn người thì nghe cô Thu ở một bên vội nói: “Để cậu giới thiệu chuyện xưa về hai quốc bảo đó, còn không mau đi."

“Hả?” Lúc này tôi càng xấu hổ hơn, tôi rất quen thuộc với chuyện xưa của hai quốc bảo này, nhưng bảo tôi kể trước mặt nhiều người như vậy tôi lại không quen cho lắm.

Cô Thu và Nha Tử đẩy tôi: “Sao còn đứng đó, còn không mau đi đi!”

Tôi bị họ đẩy về phía trước một bước, mọi người đều đang nhìn tôi, lão Yên cũng dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi, tôi đành phải căng da đầu bước tới, đứng trước hai vật trưng bày, chậm rãi kể lại câu chuyện tình yêu giữa Tàm Tùng và Nữ Vương nước Trường Dạ, nhưng lại cố tình lược bỏ những chi tiết quan trọng.

0.06309 sec| 2416.156 kb