Mồ hôi nháy mắt rơi thành từng giọt lớn, cảm giác nóng rát xông thẳng vào lục phủ ngũ tạng, tôi nhịn không được đã rên rỉ thành tiếng.

"Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, cậu nhất định phải chịu đựng!" Lão Yên nói rồi bảo Nha Tử đè tôi lại, than nóng không ngừng đốt lên người tôi, vết loét hình mặt người phát ra âm thanh chi chi, nghe rất đau đớn, nhưng lúc này tôi không còn quan tâm nữa, trong đầu tôi chỉ còn mỗi cơn đau mà thôi.

"Dừng, dừng lại..." Tôi phát ra âm thanh mơ hồ từ trong cổ họng.

Lão Yên nghiêm khắc nói: “Không được, nhất định phải đốt chết hoàn toàn, nếu không những đau đớn cậu chịu nãy giờ sẽ trở nên vô ích.”

“Không, dừng lại, tôi, tôi không chịu nổi nữa.” Tôi khàn giọng gầm lên, chỉ muốn cơn đau này nhanh chóng dừng lại chứ không thể nghĩ được bất cứ chuyện gì khác nữa.

"Trường An cậu phải ráng chịu đựng." Giọng Nha Tử gần như sắp khóc luôn rồi.

Nếu không phải do đau đến mức không nói được lời nào thì tôi đã cười nhạo cậu ta. Người chịu đau là tôi còn chưa có khóc đâu đấy.

Xèo …..

Lại một tiếng xèo xèo của thịt nướng trên đĩa sắt vang lên, kèm theo đó là tiếng hét quái dị khiến tôi chỉ muốn chết đi cho xong.

"Làm ơn, dừng lại, mau dừng lại." Đầu óc tôi đã trở thành một khối bột nhão, chỉ có thể cầu xin lão Yên.

Nhưng ông ấy lại không cho tôi bất kỳ cơ hội nào, bảo Nha Tử đè chặt tôi xuống, ấn từng cục than nóng hổi lên người tôi, không cần nhìn cũng biết trên lưng tôi giờ đây đã không còn một miếng thịt nào là lành lặn cả.

"Lấy kim!"

Không biết đã trôi qua bao lâu, ngay khi tôi nghĩ lão Yên sẽ đốt chết tôi thì cuối cùng ông ấy cũng lên tiếng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cả người ướt đẫm mồ hôi nằm trên giường, cảm giác như mình đã thoát được một kiếp.

"Tiếp theo sẽ càng đau hơn, cậu phải ráng chịu đựng." Lời nói của lão Yên khiến tôi vừa thả lỏng lại căng thẳng trở lại.

Tôi túm lấy chăn, vùi toàn bộ đầu vào đó: “Đến đi! Chút đau đớn này chả là gi cả.”

"Giờ thế mà lại rất có cốt khí, vừa rồi cậu hét lên không giống một thằng đàn ông chút nào. Lão Yên cất tiếng trêu ghẹo, tôi chưa kịp trả lời thì đã cảm nhận được một cơn đau thấu tim gan!

Hóa ra lão Yên đã thừa dịp cơ bắp tôi thả lỏng mà dùng kim bạc được hơ nóng chọc thủng một vết phồng rộp lớn trên lưng tôi.

Không biết có phải tôi đã đau đến chết lặng rồi không, mặc dù cơn đau khủng khiếp chưa bao giờ dừng lại, nhưng tôi vẫn cắn chặt lấy chăn, kiên trì mà chịu đựng.

Cảm giác như đã vài giờ trôi qua, lão Yên mới cầm băng gạc băng từng lớp một lên miệng vết thương của tôi.

"Được rồi, tiếp theo chú ý phòng ngừa vết loét hình mặt người tái phát. Dù sao thứ này cũng là do Tàm Tùng tự mình lưu lại cho cậu. Tôi cũng không chắc sẽ không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra." Lão Yên thở hắt ra một hơi, rõ ràng một loạt hành động này cũng khiến ông ấy rất mệt mỏi.

"Vâng." Tôi đáp lại một cách vô lực, thực ra tôi không nghe rõ ông ấy nói gì, chỉ biết mình đã chịu khổ xong.

****4:

Có lẽ lão Yên cũng biết bây giờ tôi không thể nghe lọt được chữ nào, nên chỉ bảo tôi nghỉ ngơi thật tốt, chờ xem tình hình ngày mai ra sao.

"Nha Tử, cậu ở lại đây, có chuyện gì thì báo cho tôi liền, hiểu chưa?" Lão Yên dặn dò.

Nha Tử trả lời: "Tôi biết rồi, hai ngày này đều là tôi chăm sóc cậu ấy mà, ông mau đi đi, 701 có rất nhiều việc cần ông giải quyết, có vấn đề gì tôi sẽ tới tìm ông. Ông cứ yên tâm."

Lúc này lão Yên mới rời đi, sau khi ông ấy đi thì Nha Tử sáp lại gần, tôi có thể cảm nhận được cậu ta đang nằm bên cạnh mình.

"Trường An, cậu lợi hại thật đó! Cậu không biết đâu, lúc nhìn thấy than nóng là tôi đã cảm thấy đáng sợ rồi. Chỉ ở gần bếp than thôi cũng đã thấy nóng rồi, thế mà cậu lại có thể chịu đựng được." Giọng của cậu ta phát ra ngay cạnh tai tôi, tôi cảm thấy rất ngứa, nhưng khổ nỗi không còn sức để kêu cậu ta cút sang một bên.

Tôi không đáp lại, nhưng Nha Tử vẫn tiếp tục nói, từng chút từng chút một miêu tả cảnh tượng vừa rồi cho tôi nghe, khiến tôi chỉ muốn đánh cho tên này một trận.

"Nha Tử, để tôi nghỉ ngơi một lát." Nghe cậu ta lải nhải hồi lâu, tôi mới tích được chút sức lực bảo cậu ta câm miệng.

“Vậy cậu nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi.” Lúc này Nha Tử mới nhận ra mình đã làm phiền tôi, cũng dần dần im lặng.

Còn tôi chỉ có thể nằm sấp, nói là nghỉ ngơi cùng lắm chỉ là để đầu óc thư giãn mà thôi, bởi vì lưng đau quá nên tôi gần như không thể ngủ được.

Nằm như vậy hồi lâu, tôi nghe thấy tiếng hít thở, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, để cậu ta chăm sóc tôi, kết quả cậu ta lại chăm sóc đến mức ngủ quên luôn.

"Trường An?"

Đang lúc tôi đang cảm thấy buồn cười thì tiếng kêu đầy ngập ngừng của cô Thu xuất hiện ở cửa, tôi dùng sức quay đầu lại, lúc này mới chợt nhớ ra mình không nhìn thấy được nên đành phải rầu rĩ đáp lại.

Chắc là cô ấy thấy tôi tỉnh nên lập tức đi vào, hồi lâu vẫn không nói chuyện, tôi không nhịn được hỏi cô ấy có chuyện gì vậy?

"Không ngờ cuối cùng lại để cậu chịu khổ như vậy!" Giọng cô Thu có chút khàn khàn: "Cậu là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm chúng ta, lần này để cậu đứng cản ở phía sau vốn đã không đúng rồi, còn khiến cậu thành ra như vậy."

0.13959 sec| 2406.945 kb