"Chị Thu, chúng ta đều là thành viên của 701, làm việc không phân biệt tuổi tác." Tôi phải hít thở vài lần mới nói hết được câu này.
Cô Thu cũng là người hào sảng, nghe tôi nói như vậy thì ừ một tiếng rồi vỗ vào vai tôi, đau đến mức suýt nữa tôi đã nhảy dựng lên đánh nhau với cô ấy một trận.
"Không hổ là học trò của tôi, nhanh lên, chờ cậu khỏe lại tôi sẽ dẫn cậu đi uống rượu." Cô ấy cười nói.
Nói xong, dường như cô ấy đã đá Nha Tử một cái, bởi vì tôi nghe thấy tiếng Nha Tử càu nhàu, sau đó tôi nghe thấy cô Thu quát lên: "Cậu tới đây để ngủ đấy à?"
"Chị Thu, sao chị lại ở đây? Ha ha, cũng tại tôi mệt quá thôi. Hơn nữa Trường An chắc sẽ không có chuyện gì đâu, vài ngày nữa đảm bảo cậu ấy đã có thể chạy nhảy lung tung rồi." Nha Tử nói.
Cô Thu mắng cậu ta vài câu rồi bỏ qua, sau đó nói với chúng tôi là khi Côn Bố bước vào 701, nghe nói tôi đã dùng phương pháp đốt vết loét hình mặt người thì đã quay đầu trở về Miêu Cương.
“Vội vậy sao?” Tôi hỏi.
Cô Thu ừ một tiếng: “Tình hình ở Miêu Cương rất phức tạp, việc thay đổi Cổ Vương (*) không đơn giản như việc thay đổi một vương triều cổ đại, vốn dĩ nếu không có chuyện của cậu thì ngay khi bàn giao xong công việc anh ta đã rời đi ngay rồi. Hai ngày trì hoãn này đã xem như là thiện ý lớn nhất dành cho cậu rồi đó!”
Tôi rất đồng ý với những gì cô Thu nói, Côn Bố lạnh lùng như vậy lại có thể vì tôi mà chạy đông chạy tây suốt hai ngày này, đây quả là vinh hạnh của tôi.
"Được rồi, tôi chỉ tới xem cậu một chút thôi. Nếu cậu đã không sao vậy tôi chạy tới giúp lão Yên đây. Ngay khi mặt nạ Tàm Tùng được mang về, giới khảo cổ ở Yến Kinh đều bị chấn động, vẫn đang đợi 701 lên tiếng." Cô Thu búng tay một cái.
Tôi kỳ quái hỏi: “Lên tiếng chuyện gì?”
"Đương nhiên là xem chúng ta xử lý quốc bảo này như thế nào." Cô Thu cười nói: "Cậu cũng đừng lo, phải dưỡng thương cho thật tốt. Cậu cũng đã nghe cô Tứ nói rồi đó, gần đây không yên bình chút nào cả, chờ cậu khỏe lại, chúng ta sẽ có nhiều việc cần phải làm."
Nói xong, cô ấy lại dặn dò Nha Tử chăm sóc cho tôi thật tốt rồi mới rời đi.
Tôi lại nằm sấp xuống, mò mẫm vỗ vỗ Nha Tử vài cái: "Lão Yên và những người khác đang nghiên cứu mặt nạ Tàm Tùng à?"
"Ừ, bảo vật quốc gia được mang về đều phải để lại 701 một khoảng thời gian. Sau khi nghiên cứu rõ ràng xong chúng ta sẽ xem bảo tàng nào thích hợp để quyên tặng, hoặc là tìm cách khác để xử lý." Giọng Nha Tử có chút rầu rĩ.
Nghe giọng điệu của cậu ta thì tôi hiểu ngay, hỏi cậu ta có phải cũng muốn tham gia nghiên cứu không.
"Đương nhiên là muốn rồi, cơ hội có thể tham gia nghiên cứu không nhiều lắm! Lần này bởi vì chúng ta mang mặt nạ Tàm Tùng về nên mới có cơ hội tham gia, đáng tiếc hai chúng ta đều không đi được..."
Tôi mỉm cười bảo cậu ta cứ đi đi, nói tôi không có việc gì, không cần phải chăm sóc đâu.
Nha Tử có chút động tâm, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu nói mình không đi, dù sao nghiên cứu ra cái gì đều sẽ được ghi chép lại, đến lúc đó cậu ta xem hồ sơ là được rồi.
Nghe cậu ta nói xong, tôi cảm thấy có chút áy náy, dù sao thì xem hồ sơ cũng đâu thể sánh được với việc tự mình nghiên cứu, nếu không vướng tôi thì nhất định cậu ta đã chạy đến đó từ lâu rồi.
"Trường An, cậu nợ tôi một ân tình lớn đó nhá, chờ cậu khỏi bệnh nhất định phải đãi tôi một bữa thật ngon mới được." Nha Tử cười hì hì nói.
Tôi biết cậu ta đang cố gắng khiến tôi không cảm thấy áy náy, vì thế tôi cũng thuận theo ý của cậu ta: "Được thôi, chờ tôi khỏe sẽ đến quán thịt dê xiên cho anh tùy tiện gọi món."
"Là tự cậu nói đấy nhá, tôi sẽ đợi." Nha Tử cười không ngừng.
Sau khi đùa giỡn với cậu ta một lúc, tôi lại dần cảm thấy buồn ngủ và ngủ thiếp đi.
Lúc tôi tỉnh dậy đã là ban ngày ... Không đúng, không phải tôi không nhìn thấy sao?
Ý thức được điều này, tôi nhảy thẳng từ trên giường xuống, cơ bản không quan tâm đến miệng vết thương vì hành động này mà đau nhức đến mức nào, tôi mở cửa ra nhìn mặt trời vừa ló dạng trên bầu trời, cảm thấy thân thiết một cách khác thường.
Tôi có thể nhìn thấy!
"Trường An, cậu mau quay lại đây!" Tiếng kêu sợ hãi của Nha Tử vang lên, tôi quay lại thì thấy đầu cậu ta như ổ quạ, kính râm còn chưa kịp đeo, cứ như vậy mà hoảng hốt nhìn chằm chằm tôi.
Tôi phì cười: “Anh cho rằng tôi nghĩ quẩn đấy à? Làm ơn đi, cho dù tôi có nghĩ quẩn thì đây cũng chỉ là tầng hai thôi mà, có nhảy xuống thì cũng không thể gãy tay gãy chân được đâu.”
"Vậy cậu đây là." Nha Tử liếc nhìn tôi, sau đó ngạc nhiên nói: "Mắt cậu lành rồi?"
Tôi gật gật đầu, cảm thấy bản thân may mắn vì không phải chịu khổ lần thứ hai.
Tin tức về đôi mắt tôi đã lành chỉ trong chốc lát đã lan truyền khắp 701. Lão Yên và cô Thu đã nhanh chóng đến thăm để xác nhận vết loét hình mặt người trên lưng tôi đã thực sự biến mất.
"Lão Yên, nghiên cứu về mặt nạ Tàm Tùng thế nào rồi?" Sau khi đôi mắt lành lại, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tuy miệng vết thương vẫn còn đau nhưng lại không có ảnh hưởng gì với tôi cả.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo