Tôi vừa mới thoát khỏi đòn tấn công của Tàm Tùng, ông ta đã biến móng vuốt thành chưởng, đánh thẳng một chưởng vào mặt tôi, nếu bị ông ta đánh trúng, cho dù tôi không chết cũng bị lột một lớp da.

Dưới tình thế cấp bách, tôi xoay người lại, để một chưởng này đánh trúng lưng mình.

“Phụt!”

Lực đánh của Tàm Tùng rất lớn, đến mức tôi cảm thấy như bị búa đập mạnh vào người, người tôi nghiêng về phía trước rồi ngã thẳng xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Đang cố gắng đứng dậy, tôi nghe thấy một tiếng xèo xèo từ phía sau truyền đến, giống như tiếng nướng thịt trên ván sắt vậy, tôi tò mò quay lại thì thấy phần lưng bị Tàm Tùng đánh trúng đã thành một mảnh cháy đen…

Tôi trợn mắt kinh ngạc, hình xăm Cửu Long mà cô Tứ xăm lên người tôi không phải là axit đó chứ?

Tàm Tùng bối rối nhìn về phía tôi, nhưng thật ra lại cho tôi cơ hội thở dốc.

Tôi dựa vào tường đứng dậy, đầu óc quay cuồng, nếu hình xăm Cửu Long có tác dụng, vậy tôi có nên chủ động tấn công không nhỉ?

Tôi cầm con dao găm và ghim lên tường, trong khi ấy tôi và Tàm Tùng cứ mắt to trừng mắt nhỏ, trong lòng ai nấy cũng đang có âm mưu.

“Ông cũng nên chết đi!” Tôi thu dao găm lại, dùng tay lau qua lưỡi dao rồi bình tĩnh nói.

Nói xong, tôi tiến một bước về phía Tàm Tùng, vung dao găm đâm thẳng về phía trái tim của ông ta.

Tiếng dao găm đâm vào thịt vang lên trong bóng tối, nhưng trong lòng tôi lại không vui mừng nổi, nếu Tàm Tùng mà dễ đối phó như vậy, tôi đoán cô Tứ cũng chẳng dùng ông ta để thử bản lĩnh của tôi.

Thế là tôi lập tức buông con dao găm, quay người lại rồi lùi về phía sau một bước lớn, cùng lúc đó, Tàm Tùng cũng di chuyển, chỉ thấy ông ta nhanh chóng nhổ con dao găm trên ngực xuống, lúc sau đột nhiên tăng tốc.

Tôi nhận ra móng tay của ông ta đã dài ra 2 tấc chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, trên móng tay còn phát ra một luồng ánh sáng xanh mờ mờ.

“Mẹ khiếp, trong móng tay của ông ta không có độc đó chứ?” Tôi mở to mắt mà nhìn, rồi nhanh chóng quay đầu bỏ chạy, nếu vô tình chạm vào thứ này, tôi có bao nhiêu cái mạng cũng chẳng đủ để thử độc đâu.

“Lão Yên, mau cứu tôi, sao thứ này còn có độc thế?” Tôi vốn định lợi dụng ưu thế của mình để kiềm chế Tàm tùng, nhưng bây giờ móng tay của ông ta lại có độc, thủ thuật của tôi đã hoàn toàn mất tác dụng, vì vậy tôi không còn cách nào khác là phải liều mạng cầu cứu lão Yên, sở dĩ không tìm cô Tứ là vì tôi biết người ta sẽ chẳng thèm để ý tới tôi.

Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp sức ảnh hưởng của cô Tứ đối với lão Yên, tôi vừa dứt lời thì ông ấy đã đáp lại một câu: “Cô Tứ không cho tôi giúp cậu, cậu tự cầu phúc cho mình đi!”

Trong lòng tôi mắng lão Yên đến một vạn lần, nhưng lại không dám mắng cô Tứ lấy một câu, bởi vì ngay cả mắng thầm tôi cũng cảm thấy ngài ấy có thể nghe được…

“Cậu có thể xử lý được, đừng trốn tránh.”

Giọng nói của cô Tứ từ xa truyền đến, tuy không lớn nhưng lại đầy uy lực, tuy rằng tôi không biết tại sao ngài ấy lại tin tưởng tôi như vậy, tuy nhiên trong lòng tôi lại dâng lên một tia hy vọng.

Tôi không còn nghĩ đến chuyện cầu cứu nữa, mà thay vào tôi vừa né tránh vừa nghĩ cách, cô Tứ chắc hẳn đã biết tình trạng của tôi khi quăng Tàm Tùng cho tôi rồi, cho nên ngài ấy mới nói rằng tôi có thể xử lý Tàm Tùng được!

****8:

Hình xăm Cửu Long!

Nhất định là thứ này, trên người tôi chẳng có gì đặc biệt ngoài hình xăm Cửu Long cả, nếu nói thứ gì có thể đánh bại được Tàm Tùng, nhất định là nó.

Nhưng làm thế nào để sử dụng hình xăm này đây?

Tiếng gió xé gió phía sau truyền tới càng ngày càng gần, tôi đã đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn không có cách nào khác.

Liều mạng thôi!

Thấy Tàm Tùng sắp đuổi tới, tôi nghiến răng quyết định liều mạng chống trả, khi ông ta chuản bị tới gần thì đột nhiên dừng lại, làm cả người ông ta va vào tôi, đồng thời móng tay của ông ta cũng đâm vào lưng tôi.

Tê…

Cơn đau dữ dội ập đến, tôi cảm thấy dường như toàn bộ phần lưng của mình đã nứt ra rồi, sau đó tôi liền bất tỉnh, trước khi mất đi ý thức, tôi còn nghe thấy được những tiếng xèo xèo xèo.

Không biết đã qua bao lâu, khi tôi tỉnh lại từ cơn đau, nhìn sang thứ bên cạnh thì lập tức hoảng sợ.

Chỉ thấy trên mặt đất có một thi thể chết cháy đang toả ra mùi hôi thối…

“Nhóc con, choáng váng rồi à?” Giọng nói đùa giỡn của lão Yên truyền tới từ bên cạnh.

Tôi khó khăn quay đầu lại, nhìn thấy cô Tứ và lão Yên đang đứng ở một bên, cô Tứ còn nhìn tôi với ánh mắt trêu ghẹo, mặc dù gương mặt của cô Tứ vẫn chẳng có chút biểu cảm nào, nhưng trong ánh mắt của ngài ấy rõ ràng hiện rõ vẻ vui mừng.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tôi cố chịu đựng cơn đau dữ dội và hỏi.

Cảnh trước mắt này thực sự quá khó tin, tuy rằng hình xăm sau lưng tôi cũng dọa không ít xác khô ở nước Trường Dạ phải lùi lại, nhưng đám xác khô ấy căn bản không thể so sánh với Tàm Tùng được, không có lý nào chỉ một mình hình xăm ấy vừa có thể dọa lùi xác khô lại còn thiêu chết được hoạt thi chứ?

“Cậu đã không bôi nhọ tiếng tăm của nhà họ Lưu, nếu cha cậu mà biết được thì ở dưới suối vàng ông ấy cũng được yên nghỉ.” Giọng nói của cô Tứ hiếm khi lại nhẹ nhàng như vậy, ngài ấy cúi người nhặt lấy mặt nạ Tàm Tùng đang nằm dưới đất.

0.12398 sec| 2419.422 kb