Côn Bố đứng một bên, trực tiếp thả một con ảnh cổ ra, con ảnh cổ kia bò một vòng quanh tảng đá lớn, tìm được một khe hở rất nhỏ để chui vào, mãi một lúc lâu sau mới thấy nó chui ra.
Côn Bố nhíu nhíu mày: “Kỳ lạ, ảnh cổ đi vào đó được gần mười mét, nhưng bên trong không có gì cả, rất an toàn.”
“Không có gì ư?” Lông mày của lão Yên đã nhíu lại thành hình chữ xuyên (川), tay phải vô thức xoa điếu thuốc, khi không xoa được gì trông ông ấy có vẻ bực bội, mãi cho đến khi móc một điếu thuốc từ trong ngực ra rít một, hai hơi mới dễ chịu được một chút, chỉ là hàng lông mày vẫn nhíu chặt như cũ.
“Không thể nào, dựa theo phỏng đoán của chúng ta, phía sau tảng đá này chính là mộ của Tàm Tùng, sao lại chẳng có gì trong đó chứ? Chẳng lẽ chúng ta vất vả lâu như vậy, lại đi nhầm chỗ rồi sao?” Lão Yên vừa hút thuốc vừa lẩm bẩm.
Tôi không đồng ý với lời ấy: “Nói không chừng Tàm Tùng đã làm ngược lại với mọi người thì sao? Cả quãng đường này chúng ta cũng gặp phải không ít chướng ngại vật, biết đâu được khi đến mộ sẽ được an toàn, tiền lệ này cũng chẳng hiếm gặp ở thời cổ đại đâu.”
Cô Thu rất dứt khoát, bảo có nói thêm nữa cũng vô ích, cứ cho nổ tung tảng đá kia là sẽ biết thôi.
Nhưng lão Yên nhưng vẫn không đồng ý, ông ấy cảm thấy không có gì càng đáng nghi ngờ hơn, cho nên nhất định phải tìm cách khác để mở tảng đá này ra.
“Cũng không biết, trước đó tảng đá này làm sao có thể xuất hiện ở đây, nếu được vận chuyển tới, không biết phải dùng tới bao nhiêu nhân lực.” Nha Tử chạm vào tảng đá, dùng kính lúp nghiên cứu từng ngóc ngách một, sau một lúc anh ta kêu lên một tiếng: “Hình như tảng đá này không phải là một khối hoàn chỉnh….”
“Không phải một khối hoàn chỉnh ư? Để tôi xem nào.” Lão Yên kích động vội đẩy Nha Tử ra, cầm kính lúp sờ tới sờ lui tảng đá nọ, qua một lúc lâu, ông ấy vui mừng nói: “Đúng thật không phải là một khối nguyên chỉnh, mọi người mau nhìn đi, trên tảng đá này có phải có cơ quan hay không?”
Với phát hiện này, mọi người đều trở nên phấn khích, ai nấy đều ghé sát lên tảng đá để tìm tòi từng tấc.
Chẳng qua bao lâu, Nha Tử lại vui vẻ kêu lên: “Ở đây, ở đây, ở đây có gì đó!”
Chúng tôi vội vàng nhìn về phía anh ta, chỉ thấy Nha Tử đang chạm vào phần dưới của tảng đá, ở đó có một phần nhô ra, màu sắc cũng khác hơn những nơi khác, nhưng rõ ràng, nếu Nha Tử không sờ vào chỗ ấy thì căn bản chúng tôi chẳng hề phát hiện ra.
“Mau thử xem.” Lão Yên hưng phấn xoa tay.
Nha Tử khẽ gật đầu, gõ gõ vào chỗ nhô ra ấy, vừa gõ vừa lẩm bà lẩm bẩm gì đó nghe như là một loại thuật ngữ, tuy nhiên âm thanh của anh ta lại không lớn, hơn nữa tôi cũng chẳng chú ý lắng nghe.
Xong nghĩ tới mấy thủ pháp mở cơ quan của Nha Tử trước đó tôi lại cảm thấy rất yên tâm.
Quả nhiên, chỉ mới vài phút, vẻ mặt của Nha Tử lập tức trở nên vui vẻ, theo sau là một tiếng lách cách vang lên, một vết nứt bắt đầu lan ra bốn phía từ chỗ nhô ra, để lộ cánh cửa lăng mộ rộng một mét và cao khoảng 2 mét.
Trên cửa vẽ một con tằm to lớn đang phun tơ, sợi tơ tằm lan ra khắp toàn bộ cánh cửa, tạo thành một hình người.
Nhưng đó chỉ là một vài đường nét đơn giản, tôi chỉ thấp thoáng và nhận ra đó là bóng dáng của một người đàn ông, còn lại thì không thấy rõ.
“Mộ Tàm Tùng, nhất định là mộ Tàm Tùng đây rồi!” Lão Yên kích động bẻ gãy điếu thuốc trên tay.
Nha Tử kinh ngạc thốt lên: “Mấy ngàn năm trước mà đã có công nghệ như vậy, thoạt trông mấy thứ này chẳng khác nào tơ tằm thật cả.”
Nói xong anh ta vươn tay sờ lên trên những con tằm và tơ tằm trên cánh cửa, các cơ trên mặt anh ta hưng phấn mà run lên: “Là tơ tằm thật! Hơn nữa mấy con tằm này cũng là tằm sống.”
Tôi vừa định duỗi tay ra cảm nhận một chút, lại ngó sang thấy một sợi tơ tằm đang âm thầm quấn lên cổ tay của Nha Tử, vừa chạm vào tay anh ta nó đã lập tức biến thành màu đỏ.
“Nha Tử, mau rút tay về!”
Tôi vội hét lên, rút dao găm qua và chạy vọt tới, dứt khoát chém vào sợi tơ kia.
Một tiếng tạch vang lên, sợi tơ kia giống như một vật sống, vừa mới chạm tới dao găm đã rụt về, dính chặt vào cửa, trở thành một phần của bức tranh. Nếu không phải nó vẫn còn một đoạn màu đỏ, tôi còn cảm thấy là do mắt mình có vấn đề.
Nha Tử chạm vào vết thương to bằng hạt gạo trên cổ tay và kinh ngạc nói: “Đây là cái quái gì vậy?”
Sắc mặt mọi người trở nên ngưng trọng hơn, vốn tưởng rằng sau tảng đá có một lối đi lăng mộ, nhưng không ngờ lại có một cửa mộ quỷ dị đến như vậy.
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, có đám tơ tằm quỷ quái này, chúng tôi cũng không dám vươn tay ra sờ thử nữa.
“Lão Yên, ông là người có kiến thức rộng rãi, ông biết thứ này là cái gì không?” Hiển nhiên cô Thu cũng đã bị doạ, cũng không mở miệng ra đòi cho nổ thứ này nữa.
Lão Yên nhìn chằm chằm vào cửa mộ, như thể đang nhìn kẻ thù, tôi vội hỏi có phải ông ấy đã từng nhìn thấy thứ này rồi không?
Ai ngờ lão Yên lại đột nhiên nhìn về phía tôi, hỏi ngược tôi rằng có nhớ khi còn ở nước Trường Dạ, tôi và ông ấy đã từng bị tách nhau ra không.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo