“Này…” Tôi ấp úng cất lời.

Lão Yên vỗ vào đầu tôi một cái: “Này cái gì mà này, còn không mau chạy tới giúp đi?”

Sau đó, tôi mới kịp phản ứng từ cú sốc cô Thu đem lại, nhanh chóng rút dao găm ra rồi gia nhập vào vòng chiến đấu.

Không thể không nói, mỗi một người trong số chúng tôi đều là cao thủ trong nghề. Chị Thu như được thăng thêm cấp, xung quanh nơi cô ấy đứng thi thể nằm la liệt, Côn Bố ở bên cạnh cũng liên tục thả cổ trùng ra, mấy con khỉ đá rơi vào tay anh ta đều chết cứng cả, vừa nhìn là đã biết trúng phải kịch độc.

Nha Tử tuy rằng kém hơn họ một chút, nhưng vẫn có thể tự bảo vệ mình, còn tôi và lão Yên thì xem như tạm chấp nhận được.

Nhưng đám khỉ đá quá nhiều, trước mặt tôi vừa giết một con, bên cạnh đã có hai con bò đến, trên đầu còn một con đang không ngừng kéo tóc của tôi, da đầu gần như bị nó kéo tuột cả da rồi!

Tôi túm lấy con khỉ trên đầu mình, thẳng tay ném ra ngoài, sau đó ép hai con khỉ lăm le hai bên lùi ra sau, rồi nhanh chóng đứng dậy để tránh lũ khỉ đá trên cây lao tới.

“Đừng dây dưa với chúng nó, hình như khỉ càng ngày càng nhiều rồi.” Lão Yên vừa giải quyết một con khỉ, vừa chạy về phía trước vài bước, sau đó hét lớn lên.

Ở bên kia, cô Thu vẫn nhai cau, còn cười to mà đáp lại: “Tới bao nhiêu tôi giết bấy nhiêu!”

Lúc này tôi mới chú ý tới, cây giáo dài trong tay cô ấy không biết đã tách ra thành hai thanh súng từ lúc nào, khi cô ấy vung tay lên, một mảng máu tươi bắn lên, mà máu càng nhiều thì cô ấy lại càng cười tươi, như thế thứ cô ấy chém giết không phải khỉ đá, mà là một bữa tiệc thú vị nào đó, nụ cười của cô ấy phải nói là sáng chói như ánh mặt trời vậy.

“Hắc hắc, chưa từng nhìn thấy chị Thu như vậy đúng không?” Nha Tử nổ súng bắn chết hai con khỉ đá, lúc lẻn đến trước mặt tôi trong có chút chật vật, thế mà vẫn rảnh làm mặt quỷ với tôi.

Tôi nghiến răng kéo con khỉ đá đang ôm cánh tay mình ra, nghiêng đầu hỏi: “Trạng thái hiện tại của chị Thu rốt cuộc là sao vậy?”

Nha Tử đẩy kính râm lên, tỏ vẻ khoe khoang, nói: “Tất nhiên cậu không biết rồi, lúc chị Thu uống rượu vẫn còn xem là bình thường, như một khi chị ấy đã nhai cau, cả người sẽ trở nên hưng phấn, như biến thành một mụ điên vậy!

Tôi phải nhắc nhở cậu một câu, về sau nếu mà thấy chị Thu nhai cau, có thể chạy bao xa thì chạy, biết chưa? Đừng khiến bản thân mình mất mạng.”

“Có gì mà phải chạy, dù cô ấy có điên đến đâu, không phải cũng chỉ đấu với kẻ thù sao?” Tôi không nghĩ vậy.

Nha Tử nở nụ cười đầy ẩn ý: “Chờ đến lúc đó cậu sẽ biết.”

“Hai tên nhóc các cậu còn không nhanh lên!” Tiếng hét của lão Yên truyền tới, lúc này tôi mới nhận ra bọn họ đã dần dần thoát ra khỏi vòng vây của bọn khỉ đá, tuy rằng vẫn còn khỉ đá đến gần họ, nhưng số lượng đã giảm đi đáng kể.

Bên cạnh cô Thu lúc này đã không còn con khỉ đá nào nữa, e là đám này cũng có nhân tính, biết được cô ấy là người khó chọc nhất trong toàn đội.

Chỉ có tôi và Nha Tử bởi vì thảo luận về chuyện của cô Thu, cho nên đám khi đá không dám tới gần cô ấy đều đang tập trung chạy về phía chúng tôi. Lão Yên vừa hô một tiếng, bọn chúng cũng đã gần như bao vây tôi và Nha Tử.

“Còn ngây ra đấy là gì, chạy đi!” Lão Yên lo lắng gào lên một câu, rồi ông ấy định vọt tới, nhưng lại bị cô Thu ngăn lại.

Lão Yên càng thêm mất kiên nhẫn: “Tiểu Thu, sao cô lại ngăn cản tôi, nếu không xông vào, hai thằng nhóc kia sẽ bị đám khỉ đá giết chết mất!”

Chỉ thấy cô Thu vẫn nhai cau, còn huýt sáo với chúng tôi: “Tiếp tục nói đi.”

Tôi và Nha Tử chỉ liếc mắt nhìn nhau, lúc này chúng tôi mới biết cô Thu đã nghe được cuộc nói chuyện của hai chúng tôi, đây là đang cố gắng dằn mặt chúng tôi rồi.

Nha Tử dùng vẻ mặt đau khổ hỏi tôi đã hiểu chưa?

“Đã hiểu rồi, chạy mau, không lát nữa chúng ta sẽ mất mạng thật đấy.” Tôi gật đầu, vung con dao găm trong tay nhanh hơn, mặc kệ một con khỉ đang đã cào rách mấy đường trên lưng tôi, mà chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng chạy ra khỏi đây.

Nha Tử chật vật hơn tôi nhiều, anh ta bị đám khỉ vần tới không thở nổi. lúc này anh ta mới chạy về phía tôi.

Hiện giờ bị đám khỉ đán vây công, con dao găm trong tay anh ta mới miễng cưỡng giết được vài con, sao đó tôi nghe Nha Tử hét tên lão Yên, xin cứu mạng.

“Hừ, nhóc Nha Tử, trước đó cậu đã nói chị đây điên như thế nào, nói đúng chị sẽ cứu cậu.” Cô Thu ở một bên mỉa mai.

Nha Tử bị lũ khỉ đá tấn công khắp người, chỉ có phần đầu là có thể lộ ra ngoài, nghe được câu hỏi của cô Thu thì liền lập tức trả lời: “Chị Thu sao lại bị điên được chứ? Là tôi điên, chị Thu, chị đại nhân đừng chấp tên tiểu nhân, đứa khốn nạn như tôi.”

Cô Thu vẫn thờ ơ như cũ, đến khi Nha Tử nói chân mình sắp hóa thành vũng bùn rồi, cô ấy mới chậm rãi nhổ cau ra, ném một miếng cau khác vào nhiệm mà nhai, rồi lập tức vung tay lên, cầm hai chiếc gậy đầu chóp nhọn nhảy vào giữa vòng vây.

Thấy cô Thu nhảy vào giữa vòng cây, đám khỉ đá kia lập tức giải tán, như thể chúng đã gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ vậy, tôi và Nha Tử nhìn mà chỉ biết trợn mắt há mồm.

0.25958 sec| 2405.383 kb