“Thay đổi?” Sắc mặt tôi lập tức biến đổi, tôi vội nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra bất cứ sơ hở nào.
Lão Yên chỉ vào những sợi tơ tằm trên vách mộ, yêu cầu tôi nói đi nói lại câu: lối đi trong ngôi mộ này không bình thường.
Tôi nhìn chằm chằm vào những sợi tơ ấy, chậm rãi nói lối đi trong lăng mộ này không bình thường, sau đó, một hình ảnh khiến tôi kinh ngạc đã hiện ra: Hình ảnh ban đầu đám tơ tằm tạo ra là một đôi nam nữ, nhưng ngay sau khi tôi nói ra câu đó, hình ảnh trên vách mộ ấy thế mà từ từ biến thành một đội quân, ngay cả những sợi tơ xung quanh cũng biến đổi.
“Mọi người phát hiện ra từ khi nào?” Tôi quay lại nhìn ba người bọn họ.
“Vào ngay lần đầu tiên cậu nói ra, ngay lúc tôi định trả lời cậu đã nhận thấy có gì đó không ổn, cho nên mới không nói gì cả.” Lão Yên giải thích, còn về phần hai người còn lại, Nha Tử phát hiện ra nhờ vào trí nhớ siêu phàm của mình, còn cô Thu cũng không hề nhận ra, nhưng cũng lười để ý đến tôi.
Nha Tử há miệng thở dốc, nói nhỏ một câu: “Cảm giác bị theo dõi lại xuất hiện rồi!”
Một câu này đã làm tôi sởn cả tóc gáy, tôi không dám nói thêm gì nữa, chỉ đi theo họ từ từ quay trở về.
Nhưng cứ đi xuống dưới như vậy cũng không phải là cách, tôi móc ra một cuốn sổ từ trong balo, biết mấy câu nguệch ngoạc rồi đưa cho lão Yên, hỏi ông ấy tiếp theo nên làm gì?
Lão Yên cũng nhanh chóng đáp lại: Tùy theo hoàn cảnh mà hành động.
Tôi có chút bất lực, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác.
Tôi cất cuốn sổ đi, rồi vừa đi vừa quan sát vách mộ, hy vọng có thể tìm ra điều bí ẩn trong đó, ấy vậy mà tôi thực sự tìm ra được một manh mối.
Những hình ảnh trên vách mộ không chỉ thay đổi khi chúng tôi nói có gì đó không ổn, mà cứ cách vài phút chúng sẽ đột nhiên thay đổi một lần.
Vốn dĩ, sự thay đổi này rất nhỏ nên rất khó để phát hiện ra, nhưng đã có kinh nghiệm từ bên ngoài rừng cây, cho nên tôi mới chú ý tới, rõ ràng giây trước vẫn là hình ảnh những đứa trẻ đang chơi đùa với nhau, thế mà giây sau hình ảnh lại đột nhiên biến thành một chiến trường đẫm máu.
Những hình ảnh này dường như chợt vỡ ra từng lớp, tạo cho tôi cảm giác như chúng tôi đột nhiên di chuyển từ không gian này tới một không gian khác vây.
Tôi dụi dụi mắt, tưởng mình bị hoa mắt, nhưng đi thêm một quãng nữa, tôi lại phát hiện ra, cứ khoảng hai phút thì tình huống như vậy sẽ xuất hiện một lần, không có khả năng lần nào tôi cũng nhìn nhầm được.
“Lão Yên, dừng lại đi!”
Sau khi phát hiện ra điều này, tôi liền kêu lão Yên dừng lại, bởi vì cứ tiếp tục đi nữa cũng vô ích, dường như chúng tôi đang mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn.
Để đề phòng, chúng tôi vẫn dùng cách trao đổi bằng sổ ghi chú, lão Yên hỏi tôi chúng tôi đã rơi vào vòng luẩn quẩn gì?
Tôi đã vẽ ra một vài thay đổi đột ngột mà mình nhìn thấy được trên đường đi, còn viết thêm một câu: Nguyên nhân nào dẫn tới tình huống như vậy chứ?
Sau đó tôi yêu cầu mỗi người nghĩ ra một loại nguyên nhân khác nhau.
Lão Yên rất dứt khoát, nói đó là lỗi thị giác, trong một số ngôi mộ lớn sẽ có một vài cơ quan nho nhỏ, hoặc là một ít thấu kính, bọn trộm mộ vừa tiến vào trong đã bị những cơ quan đó lừa gạt.
Rất nhiều tên trộm mộ cứ vòng tới vòng lui ở cửa mộ nhưng lại không thể làm gì được, cuối cùng chết vì kiệt sức và đói khát, đây cũng là một loại cơ quan khá tiên tiến, bọn trộm mộ thông thường rất khó phát hiện ra, cũng rất khó phá hủy chúng.
Tôi trầm tư gật đầu, lời ông ấy nói rất có thể sẽ xảy ra, nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn, vì thế không trực tiếp bày tỏ quan điểm của mình.
Cô Thu lại cho rằng đó là ảo giác, hình ảnh do tơ tằm tạo thành vốn dĩ là một thứ rất chủ quan, mỗi người sẽ lại nhìn thấy những hình ảnh khác nhau, có lẽ trước đó còn nhìn thấy hình ảnh này, nhưng ngay vào giây tiếp theo đã lại nhìn thấy hình ảnh khác.
Tôi khẽ lắc đầu, nói: “Không thể nào, vừa rồi tôi đã cố ý xác nhận, hình ảnh trước và sau quả thật không giống nhau, ngay cả vị trí của tơ tằm cũng khác đi.”
Nghe tôi phản bác lại, cô Thu nhún vai thờ ơ, sau đó đưa cuốn sổ cho Nha Tử, nói đùa: “Chỉ có thể dựa vào cậu thôi, bách khoa toàn thư nhỏ bé!”
Nha Tử nhận lấy cuốn sổ, động tác càng dứt khoát hơn, anh ta nhanh chóng viết lên sổ hai chữ: Có quỷ.
Khi lão Yên nhìn thấy dòng chữ trên cuốn sổ, ông ấy thẳng tay vỗ lên đầu Nha Tử một cái: “Lão Hứa dạy cậu kiểu gì thế? Làm sao một cán bộ kỳ cựu mẫu mực như ông ấy lại dạy ra một đứa học trò mê tín dị đoan thế này?”
Nha Tử phản đối, nói rằng không có gì chúng tôi làm mà không liên quan đến mê tín cả, ma quỷ thì làm sao, không phải còn có cương thi đấy à?
Lão Yên không thèm quan tâm tới anh ta, trả lời một câu: Cương thi có thể giống quỷ sao? Rồi gạch bỏ câu trả lời của mình, đưa lại sổ, bút cho tôi, để tôi viết ra ý kiến của mình.
Tôi lấy cuốn sổ, viết hai chữ rồi đưa lại cho lão Yên.
Lão Yên nhìn thoáng qua, sau đó trợn to hai mắt, không thể tin mà nói: “Mê cung?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo