Tuy nhiên, chúng tôi cũng chỉ có thể lựa chọn tiếp tục tiến về phía trước, lần này lão Yên là người đi đầu, lại vất cả quay lại con đường cũ, trong lòng mọi người đều căng thẳng, lão Yên ra hiệu bảo chúng tôi cẩn thận, rồi mới tiến lên tiếp.
Đi được khoảng hai phút, con đường phía trước dần trở nên trống trải hơn, cuối cùng bụi cây cũng xuất hiện, ngọn núi phía trên không còn che kín đến nổi gió chẳng lọt qua nữa.
“Xem ra chúng ta đã tiến vào lòng núi.” Tôi quan sát địa thế nơi này rồi nói.
Lão Yên quay đầu hỏi Côn Bố còn bao xa nữa, Côn Bố trả lời còn khoảng năm, sáu phút.
Chúng tôi càng thêm lo lắng, chậm rãi tiến vào trong lòng núi trống trải, Nha Tử đã ôm chặt lấy cánh tay của tôi, run rẩy nói: “Trường An, lát nữa cậu nhớ bảo vệ tôi đấy nhé, tôi sợ nhất là rắn.”
“Anh có cái gì mà không sợ à?” Tôi trợn trắng cả mắt.
Nha Tử lại liên tục xua tay, nói nếu là những thứ khác, cho dù anh ta có sợ đến mấy vẫn có thể cử động được, nhưng nếu gặp phải rắn, chỉ sợ anh ta còn chẳng thể di chuyển nổi.
Tôi vỗ nhẹ lên vai anh ta: “Yên tâm đi, có nguy hiểm gì đảm bảo tôi sẽ kéo anh bỏ chạy.”
Càng đi vào sâu, nhiệt độ càng giảm xuống, chung quanh cũng càng lúc càng trở nên trống trải, trong lòng tôi lại càng kinh ngạc và nghi ngờ, chẳng lẽ toàn bộ lòng núi đều trống không ư?
“Chúng ta sắp đến nơi rồi, mọi người đều sốc lại tinh thần đi!” Lão Yên bước chậm lại, ông ấy vừa dứt lời, trước mặt chúng tôi cách đó không xa đã xuất hiện một cái cây to lớn, ước chừng năm, sáu người ôm mới hết gốc cây, tán cây rậm rạp che kín cả khu vực xung quanh.
Nha Tử kinh ngạc thốt lên: “Làm sao một cái cây lớn như vậy có thể mọc được trong lòng núi này chứ? Nhìn cành lá rậm rạp của nó đi.”
Nói xong anh ta tò mò bước lên phía trước hai bước, nhìn dáng vẻ này là muốn tới gần một chút để quan sát cái cây kia, may mà tôi đã nhanh tay lẹ mắt kéo người lại.
“Anh không muốn sống nữa sao, dám chạy về phía trước mà không thèm nhìn rõ hoàn cảnh à?” Tôi cố nói nhỏ, rồi chỉ vào cái cây kia: “Anh nhìn cho rõ đi, thứ quấn lên mấy cái cành rập rạp kia là thứ gì.”
Vừa mới nhìn thấy cái cây này tôi đã chú ý tới nó, đó là một con rắn khổng lồ đang quấn quanh từ rễ lên tận phần ngọn cây rậm rạp, không biết là dưới tán cây kia, có còn ẩn giấu một phần thân mình to lớn của nó hay không.
Nha Tử đẩy cặp kính râm, cẩn thận quan sát, chỉ trong nháy mắt chân anh ta đã mềm nhũn, phải đỡ lấy cánh tay tôi mới miễn cưỡng đứng vững, Nha Tử lắp bắp nói: “Con, con rắn khổng lồ này sao nhìn giống hệt như cái cây thế?”
Tôi lắc đầu: “Không phải nó giống cái cây, mà là cái cây này sinh ra để giành cho nó…”
****0:
“Ý của cậu là gì?” Nha Tử nắm chặt lấy cánh tay của tôi.
Tôi chỉ vào cái cây to lớn nói: “Cái cây này tên là cây rắn, nó cùng sinh ra và lớn lên bên cạnh con rắn khổng lồ kia…”
“Không đúng, sao có thể là cây rắn được chứ?” Nha Tử xen ngang lời của tôi: “Cây rắn mà tôi biết chủ yếu sinh sống tại Châu Phi, nó có hình dạng như một quả dứa lớn, cao chừng mười thước, có cành như một cái ống trụ, trông chẳng khác nào một con rắn, vì thế nó mới được gọi là cây rắn.
Đương nhiên, sở dĩ nó có tên như vậy cũng xuất phát từ truyền thuyết, loại cây rắn này sẽ ăn thịt người.”
Nha Tử chỉ vào cái cây trước mặt, nói với vẻ hoài nghi rằng đây không phải là cây rắn, không thể bởi vì có con rắn quấn quanh cây mà gọi nó là cây rắn được, đúng không?
“Cái cây này khác với loại anh vừa nhắc tới.” Tôi vẫn lắc đầu, đương nhiên tôi biết tới loài cây rắn mà Nha Tử đã nói tới, nhưng đó không phải là loại tôi đang nói đến.
Cây rắn mà tôi muốn nói đến là thứ mà tôi đã đọc được trong tập Phá Quân của 《 Tinh Quan Yếu Quyết 》, loại cây rắn thực ra không có hình dạng cố định, sở dĩ có cái tên đó là vì nó sống cùng với loài rắn khổng lồ.
Khi rắn khổng lồ còn nhỏ, bên cạnh nó sẽ có một cái cây như vậy, rắn khổng lồ non sẽ lấy thân cây làm hang, theo thời gian, rắn và cây sẽ hòa cùng một thể, những lúc không phải đi kiếm ăn, nó sẽ nằm trên cây để nghỉ ngơi.
Mà phần lớn những loài cây có thể làm bạn với rắn khổng lồ đều dùng để giữ mộ, bởi vì chúng được con người cố tình trồng ở đó, nhìn từ góc độ này, có lẽ chúng tôi đang tới gần khu lăng mộ rồi!
“Nhất định đừng đánh động tới rắn khổng lồ.” Tôi giải thích lai lịch của cây rắn, rồi dặn dò mọi người: “Cũng cố gắng đừng động vào cái cây kia, một khi thân cây di chuyển, rắn khổng lồ cũng sẽ thức tỉnh theo.”
“Nếu có gió mạnh thì sao?” Nha Tử đang túm tay tôi đột nhiên siết chặt.
Xào xạc…
Anh ta vừa dứt lời, một trận gió núi không biết từ đâu thổi tới, khiến ngọn cây rung động xào xạc, lão Yên lập tức vỗ vào trán Nha Tử: “Cái miệng quạ đen của cậu, có thể đừng nói gì nữa được không?”
“Mọi người mau lùi lại phía sau!” Tôi vừa kéo Nha Tử vừa nói nhỏ, tất cả chúng tôi cùng chậm rãi lùi lại sau một hòn đá nhô cao, căng thẳng nhìn vào gốc cây lớn, hay nói chính xác hơn là con rắn khổng lồ đang quấn quanh thân cây.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo