“Nói như vậy, chúng ta đang bị mắc kẹt trong trận bát quái sao?” Lão Yên thử dùng tay gõ gõ một vách tường để thăm dò, tơ tằm chẳng hề nhúc nhích, lúc này ông ấy mới dám chạm vào chúng: “Phàm là trận bát quái ắt sẽ phải có mắt trận, chỉ cần tìm được mắt trận là có thể phá trận.”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mấu chốt là chúng ta làm sao có thể tìm ra được mắt trận, chúng ta đã đi qua đi lại nơi này lâu như thế mới phát hiện ra được điều bất thường, chứng tỏ rằng trận bát quái này được sắp xếp rất tinh vi, nếu muốn tìm mắt trận hẳn là chuyện không dễ dàng gì.”

“Trận pháp bát quái có tám cửa ứng với: hưu, sinh, thương, đỗ, ảnh, tử, kinh, khai. Vào từ “cửa sinh” ở hướng chính đông, ra từ “cửa hưu” ở hướng tây nam, dựa theo “cửa khai” ở hướng chính bắc mà đánh, trận này sẽ vỡ.”

Nha Tử đẩy gọng kính râm, nhìn vách tường xung quanh, nói gằn từng chữ: “Trong thời kỳ Tam Quốc, bộ binh và cung binh chủ yếu được sử dụng để tạo thành trận bát quái, cũng có người chỉ huy.

Tương truyền trận này có 64 loại biến hóa, nhưng cách phá cửa thường sẽ giống nhau, nhưng không biết lối đi trong lăng mộ này có dựa theo nguyên lý ấy hay không?”

“Mặc kệ có giống hay không, cứ thử trước rồi hẵng nói.” Tôi vỗ vai Nha Tử: “Anh cứ cẩn thận nói hết một lượt hiểu biết của mình về trận pháp bát quái đi.”

Nha Tử chậm rãi giải thích, trận bát quái thực ra chính là một loại đội hình trong quân sự, là một cách để bộ binh đối phó với kỵ binh, khi kỵ binh tấn công vào trong, bộ binh sẽ tự động nhường ra một con đường ở một vị trí nào đó, dụ kỵ binh vọt vào giữa và bắt đầu làm tiêu hao lực lượng kỵ binh.

Bởi vì nhược điểm của kỵ binh là khó có thể thay đổi hướng hành quân giữa chừng, nên sẽ bị bộ binh tiêu diệt từng chút một, từ đó lật ngược tình thế của trận chiến.

Nhưng đây cũng chỉ là chuyện khá bình thường, theo truyền thuyết, trận pháp bát quái thực sự chỉ cần một ít bày bố đơn giản, ví dụ như mấy hòn đá, vài cái cây cũng có thể tạo thành trận.

Những người đi vào không thể thoát khỏi mấy hòn đá mấy cái cây ấy. Dựa theo lời của Nha Tử, hẳn chúng tôi đã gặp được trận pháp thứ hai rồi.

“Hẳn là kết hợp cả hai lại rồi.” Tôi nhìn chằm chằm vào mặt đất: “Lối đi trong lăng mộ này chính là con đường bộ binh cố tình để lại cho chúng ta, còn về phần bộ binh là gì, chúng ta phải tự mình tìm ra thôi!”

Lão Yên trực tiếp lấy la bàn từ trong túi ra, nói sẽ dựa theo lời của Nha Tử để tìm tám cửa trước đã.

“Cửa sinh ở hướng chính đông, chúng ta tìm cửa sinh trước, rồi đi vào từ cửa sinh.” Lão Yên chăm chú quan sát chiếc la bàn, vừa đi vừa lẩm bẩm.

Kim la bàn quay tới quay lui, cuối cùng chỉ thẳng vào lối đi ở phía trước.

Tim tôi nhảy lên một cái: “Thế này có nghĩ là chúng ta vẫn luôn quanh quẩn trong cửa sinh ư?”

Lẽ ra tôi nên vui mừng vì đây là cửa sinh, nhưng nghĩ kiểu gì tôi cũng thấy không yên tâm, bởi vì nếu lối đi của ngôi mộ là cửa sinh, vậy chẳng phải chúng tôi chưa từng rẽ qua một lối nào sao? Lối đi trong ngôi mộ này thực sự dài như vậy à?

Lão Yên lắc đầu: “Bên này là chính đông, cửa hưu ở hướng tây nam chắc là ở phía sau, bên trái của chúng ta, nhưng ngoại trừ con đường này, bất kỳ phương hướng nào cũng chỉ có vách tường mà thôi.”

“Liệu có phải nó đang ám chỉ những sợi tơ tằm này không?” Tôi chạm vào tơ tằm trên tường, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ táo bạo.

Bên ngoài cửa mộ, những sợi tơ tằm kia hút no dưỡng chất từ đám cổ trùng của Côn Bố rồi mới mở cửa sinh ra, sau khi tiến vào, hẳn là chúng tôi nên đi tìm cửa hưu, rồi lại cho đám tơ tằm ở đó ăn no, cửa hưu sẽ mở ra.

Dựa theo cách nghĩ này mà làm, cuối cùng sẽ mở được cánh cửa ở hướng chính bắc, trận pháp bát quái này hẳn cũng sẽ bị phá giải.

“Cậu nói cũng có lý.” Lão Yên sờ sờ râu, lúc đầu ánh mắt sáng lên, nhưng rồi lại mặt ủ mày ê nói: “Nhưng hướng tây nam này là ám chỉ nơi nào đây?”

Câu hỏi này của ông ấy quả thực đã khiến tôi giật mình, nghĩ mất một lúc lâu tôi mới nản lòng thoái chí nói mình không biết.

Cuối cùng, chúng tôi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể quyết định thử xem mấy sợi tơ tằm ở phía sau có thể tấn công người hay không.

“Cái đó, mọi người đi đi thôi, tôi sẽ ở đây chờ mọi người.” Nha Tử vẫy vẫy tay, xấu hổ nói.

Lão Yên mắng anh ta một câu không có tiền đồ, rồi bảo tôi ở lại đây với Nha Tử, sau đó mới rời đi cùng cô Thu.

Nha Tử lo lắng nhìn bọn họ chằm chằm, một tay còn giữ chặt bả vai của tôi, tôi đành bất đắc dĩ vỗ tay anh ta: “Anh đừng cứ y như đàn bà thế, có phải chuyện lớn lao gì đâu cơ chứ?”

“Cậu cứ để cho mấy thứ kia hút chút máu thử xem, trên cổ tay tôi vẫn còn vết máu đó, chúng là loại biết hút máu người.” Nha Tử trợn mắt lên với tôi, sau đó nhìn chằm chằm vào tôi, bảo tôi đừng lảm nhảm nữa, rồi quay đi tiếp tục nhìn theo bóng của lão Yên.

“Trường An, xảy ra chuyện rồi!” Đột nhiên anh ta kêu lên, tôi vừa muốn hỏi anh ta chuyện gì thế thì chuyện đã phát sinh ngay trước mắt tôi, nhóm của lão Yên mới vừa rồi còn đứng ngay trước mắt chúng tôi, ấy thế mà lại biết mất rồi!

0.14626 sec| 2401.914 kb