Cô Thu đã rút súng lửa ra, trông vẻ mặt hưng phấn của cô ấy, có vẻ như đang mong chờ rắn khổng lồ tỉnh lại.
Tuy nhiên, tiếng lá cây đong đưa xào xạc nhanh chóng dừng lại, con rắn khổng lồ kia cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, lúc này tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Thu, súng phun lửa này của cô có thể hạ gục được rắn khổng lồ không?” Lão Yên thấy nguy hiểm tạm thời qua đi, từ từ móc một điếu thuốc ra, nhưng ông ấy không châm lửa, thay vào đó, ông ấy đặt điếu thuốc trong tay xoa tới xoa lui, tiếp đó đưa điếu thuốc sát lên mũi và ngửi.
Cô Thu lắc đầu: “Nhìn kích thước của con rắn khổng lồ này, cùng lắm súng phun lửa cũng chỉ có thể khiến nó đau đớn một chút mà thôi, nếu không tôi đã ra tay từ lâu rồi, sao còn phải ngồi đây chờ chứ.”
“Đến ngay cả chuyện này cũng không giải quyết được, chẳng lẽ chúng ta cứ ở đây đợi mãi sao? Trường An, cậu cũng phát hiện ra nơi đó nhất định là cửa mộ rồi phải không?” Lão Yên bỏ chút lá thuốc lá vào miệng nhai, ông ấy chỉ vào một tảng đá cách cái cây hai mét, tảng đá kia ít nhất cũng phải cao một mét.
Tôi gật đầu, tảng đá lớn như vậy, khi vừa đặt chân tới đây tôi đã nhìn thấy rồi, nhưng khi ấy sự chú ý của tôi đã bị con rắn khổng lồ thu hút, cho nên tôi đã tạm thời đặt tảng đá sang một bên.
“Muốn vào trong, nhất định phải cho nổ tung tảng đá kia, nếu làm thế rắn khổng lồ ngủ bên cạnh chắc chắn sẽ tỉnh lại, việc này khó nhằn đấy.” Lão Yên xoa xoa điếu thuốc, lông mày nhíu thành hình chữ xuyên ( 川).
“Không phải Côn Bố có thể dùng độc sao?” Tôi quay đầu nhìn về phía người vẫn luôn giữ im lặng trong đội – Côn Bố, chỉ thấy anh ta nhìn chằm chằm vào con rắn khổng lồ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không nghe thấy lời tôi nói.
Cô Thu trả lời thay cho anh ta: “Con rắn lớn tới như vậy, phải dùng tới bao nhiêu lượng độc mới đủ chứ? Làm sao Côn Bố có thể mang theo một lượng lớn chất độc như vậy bên mình? Mà rắn chứ có phải cái bát đâu, đâu thể cứ đổ độc vào là xong.”
Thấy phía trước không còn đường nào nữa, chúng tôi mặt ủ mày ê ngồi xổm tại chỗ, trong khi Nha Tử yên lặng nhìn chằm chằm vào con rắn khổng lồ, anh ta đã nói với tôi: “Hay là chúng ta đi tìm một con đường khác đi?”
“Thực ra cũng có thể thử cách này.” Nói rồi tôi nhìn khắp bốn phía xung quanh, chỉ vào một ngọn núi nhô ra cách đó không xa và nói: “Các anh nâng tôi lên, để tôi nhìn thử xem.”
Côn Bố và lão Yên hợp lực nâng tôi lên, tôi lấy kính viễn vọng ra và cẩn thận quan sát toàn bộ sườn núi, sự ngạc nhiên trong lòng tôi càng lúc càng dâng cao.
“Nhìn thấy cái gì thế?” Lão Yên ngẩng đầu lên, hỏi một câu.
Tôi cầm lấy kính viễn vọng, khoa tay múa chân một chút: “Toàn bộ sườn đồi trông giống như một con tằm, còn tảng đá kia… là đuôi của con tằm.”
Lão Yên kích động xoa tay, nói nhất định là đúng rồi, mộ của Tàm Tùng ở ngay sau tảng đá kia thôi!
Nhưng tôi không lạc quan như vậy, thông qua quan sát vừa rồi, tôi phát hiện ở đây không còn con đường nào khác. Nếu tôi đoán không sai, lối vào lăng mộ nọ chỉ nằm ở hai nơi, một là miệng tằm, hai là đuôi tằm.
“Khả năng này rất cao.” Lão Yên liếc nhìn bốn phía: “Vậy việc chúng ta phải làm bây giờ chính là làm sao giải quyết xong con rắn khổng lồ này!”
Tôi nhảy xuống, cẩn thận quan sát cái cây lớn và con rắn khổng lồ trên cây bằng kính viễn vọng, chỉ thấy cả rắn cả cây như hoà thành một thể, cái đầu hình tam giác to lớn của con rắn ẩn trong tán cây rậm rạp, không khó để tưởng tượng, nó chỉ cần há miệng ra là có thể nuốt trọn một người có thể trạng như tôi chỉ trong một lần.
“Phiền phức rồi đây.” Tôi cân nhắc nửa ngày cũng không biết nên làm sao, lập tức cảm thấy hơi đau đầu.
Đúng lúc này, cô Thu đột nhiên gọi tôi một tiếng, tôi quay đầu nhìn về phía cô ấy, thấy ánh mắt cô ấy nhìn mình rất lạ, như là đang có âm mưu gì đó.
Tôi bị cô ấy nhìn mà dựng hết cả lông tơ, cẩn thận hỏi: “Chị, chị Thu, có chuyện gì chị cứ nói thẳng, chị làm thế khiến em sợ đó.”
“Trường An…” Cô Thu lại gọi tôi: “Tôi có cách để thành công loại bỏ được con rắn khổng lồ kia!”
“Đây là chuyện tốt, Tiểu Thu, cô nhanh nói ra đi, cô muốn Trường An làm gì, thằng nhóc này nhất định sẽ không từ chối.” Lão Yên vừa nghe thấy có cách, hai mắt đã phát sáng, còn chưa để tôi kịp định thần lại thì ông ấy đã đồng ý thay tôi luôn rồi.
Nhìn cách cô Thu quan sát mình, tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch, nhưng vẫn phải căng da đầu hỏi cô ấy có cách gì?
Cô Thu không nói lời nào, lôi mấy thứ từ trong balo ra, trong đó có rất nhiều thứ tôi không biết, xong tôi vẫn có thể nhận ra phốt pho trắng.
Sau đó tôi thấy cô ấy lật tay đi lật tay lại, chỉ trong chốc lát, cô ấy đã ghép nó lại thành một vật hình vuông, có hai dải băng nhựa buộc ở hai bên, hai dải băng này có thể dính lại với nhau.
“Cái này, cái này không phải là thuốc nổ đó chứ?” Tôi nuốt nước miếng, không dám tin tưởng mà hỏi lại.
Cô Thu cầm vật hình vuông này lên, liếc nhìn tôi một cái, rồi nở nụ cười tà ác: “Trường An à… Chị nói cho cậu biết, cậu đừng có xem thường thứ này, cái này gọi là thuốc nổ dẻo C4, lực nổ của nó rất mạnh, nhất định con rắn khổng lồ kia sẽ xong đời.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo