Mặc dù cậu bé vẫn còn tò mò với mọi thứ xung quanh, nhưng mà bây giờ cậu bé đã có thể lĩnh hội được một số
điều
mấu chốt để ra ngoài khám phá.
“Cha, con mới vừa nhìn thấy ở xung quanh đây không có dấu chân của dị thú lớn, cũng không có động thực vật
nguy hiểm. Sau khi đáp xuống, An An ở bên trong lĩnh vực của mẹ bắt đầu tự đi quan sát hoàn cảnh xung quanh
mình, nếu có chỗ nào không đúng thì cha mẹ sẽ kịp thời uốn nắn, điều này khiến cậu bé cảm thấy có ý nghĩa hơn là xem và chơi một mình. “Tuyệt lắm, con đi nói với mẹ con một tiếng, sau đó cha sẽ đưa con đi săn” Vân Tô hài lòng xoa đầu con trai, con
trai anh không thể nghi ngờ là thông minh nhất.
“Được rồi!” An An vừa nghe xong thì lập tức chạy tới phía mẹ, nhảy tới nhảy lui ba cái, có thể thấy được cậu bé
rất thích hoạt động này.
Biên Duyên nghe thấy vậy, thì vẫy tay với hai cha con, sau đó sử dụng dị năng xây dựng chỗ nghỉ ngơi cho đêm
nay.
Bởi vì dị năng của cô có cấp bậc rất cao, cho nên việc xây dựng một ngôi nhà bằng gỗ theo ý muốn của mình diễn ra rất nhanh chóng, trước khi ngủ cô sẽ xây một bức tường cao ở xung quanh.
Sau khi xây dựng xong căn nhà gỗ bên trong thác nước, Biên Duyên duỗi eo đi tới bên cạnh suối nước, nhìn
nước suối trong suốt ở trước mắt, cô tính toán thời gian về phòng thay đồ bơi sau đó nhảy xuống suối nước. Ở trong suối nước có rất nhiều loài cá đang tung tăng bơi lội.
Ở thế giới mặt đất đang là mùa Đông giá rét, nhưng ở đây nước hồ vẫn rất ấm áp dễ chịu, sau khi bơi lội vài vòng
không chỉ thể chất mà tinh thần cô đều cảm thấy thoải mái, ngay cả sự mệt mỏi sau một ngày đi đường đều được nước suối gột rửa.
Hoàng hôn dần buông xuống, khi đống lửa cháy lên cô rốt cuộc cũng nhìn thấy hai cha con thắng lợi trở về từ
bìa rừng rậm.
“Sao hôm nay hai người đi lâu vậy?” Sau khi Biên Duyên xử lý và bôi gia vị cho con thỏ rừng xong, thì ngẩng đầu
lên hỏi.
“Hì hì, bởi vì con mồi ngày hôm nay là do An An bắt đấy!” Vân Tô nghe vậy thì liếc mắt nhìn An An, sau đó cậu bé
đắc ý ưỡn cái bụng nhỏ của mình lên, mặc dù tốn nhiều thời gian hơn bình thường, nhưng mà anh cũng rất vui
vẻ.
“An An của chúng ta giỏi quá!” Biên Duyên nghe vậy thì trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, đây là bắt đầu thực chiến
rồi, mặc dù đối tượng thực chiến chỉ là một con thỏ, nhưng mà cũng coi như là một khởi đầu tốt đẹp trong sự nghiệp săn bắt của An An.
“Con cũng cảm thấy mình rất giỏi. An An hất hàm, trên mặt đều là ý cười.
“Môi trường ở xung quanh đây cũng rất tốt, con mồi lớn không nhiều, nếu như em đồng ý, chúng ta có thể nghỉ
lại ở đây hai ngày rồi mới xuất phát. Vân Tô nhận lấy thịt thỏ mà Biên Duyên đưa cho rồi gác ở trên đống lửa, cuộc sống thoải mái ở trong rừng rậm như vậy có một hương vị đặc biệt đối với gia đình bọn họ. “Được rồi, lần này xuống đây chỉ để du lịch thôi, cứ làm gì khiến mình cảm thấy vui vẻ là được. Biên Duyên tròn
mắt tán thành, phong cảnh ở đây quả thật rất tuyệt, hơn nữa nhìn thấy An An vui vẻ như vậy, thì cứ cho cậu bé ở lại đây thêm mấy ngày nữa.
“Tuyệt quá, ngày mai con vẫn muốn đi bắt con mồi nữa. An An nghe vậy thì vui sướng nhảy cẫng lên, khua tay
múa chân trông vô cùng đáng yêu.
cười nói đùa với cậu bé.
“Mẹ rất mong chờ con mồi mà anh hùng nhỏ của chúng ta mang về vào ngày mai. Biên Duyên nghe vậy thì mỉm “Ừm, ngày mai con muốn đi bắt gà rừng mà mẹ thích nhất. An An nghe vậy thì siết chặt quả đấm nhỏ, lần trước
mẹ nói gà rừng nướng ở thế giới sương mù ăn rất ngon, lần này cậu bé muốn tự tay bắt về cho mẹ một con.
816 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo