An An vừa nghe thấy cha nói muốn đi triệu hoán dực thú mà mọi người đồn đã lâu, thì cậu bé không thể chờ đợi

nổi lập tức bỏ bát xuống lôi kéo mẹ mình đi qua đó xem thế nào.

“Mẹ ơi, nhiều người quá!” Không ngờ sau khi đi ra ngoài, An An mới phát hiện ra ở xung quanh cũng có rất nhiều

người đang đứng xem, hơn nữa mọi người đều đang đang nghị luận về những con dực thú mạnh mẽ thô bạo của

Vân Tô.

“Cũng khá tốt” Biên Duyên nghe vậy thì liếc mắt nhìn về phía trước, mỗi lần triệu hoán dực thú xuống dưới đều như vậy, cô đã sớm quen với việc đó, chỉ là không ngờ ánh mắt của con trai nhà mình lại không thua kém gì quần chúng đang vây xem.

Ở trên không trung truyền tới một trận hót vang, mọi người ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mấy cái bóng màu đen đang đến càng lúc càng gần. Sau khi bọn chúng bay lượn ba vòng ở trên không trung thì hạ xuống bắt đầu dụi đầu vào Vân Tô, xung quanh thỉnh thoảng vang lên tiếng hít thở, mỗi lần nhìn thấy hình ảnh như vậy đều khiến

người khác cảm thấy khiếp sợ.

Dù sao với thực lực của bản thân dực thú mà nói, đừng nói thuần phục chúng, đến gần mà chân không mềm

nhũn còn đang khó.

“Hì hì, cha thật đẹp trai, khi chúng ta trở về phải để Dương Quang và những người khác nhìn một chút. An An

cầm máy ảnh ở trên cổ chụp lại ảnh cha và dực thú của mình.

“Con ngốc quá, đi thôi”Biên Duyên nghe thấy vậy thì bóp mặt An An đang cười ngây ngô một cái, sau đó nắm tay

cậu bé đi vào bên trong.

Vân Tô nhìn thấy ánh mắt đầy tò mò của cậu bé, thì bế cậu bé lên ngang chiều cao với mình, sau đó vuốt ve đầu

dị thú tỏ ý An An có thể chạm vào nó.

“Oa!” An An cảm nhận được sự lạnh lẽo dưới lòng bàn tay, trong mắt cậu bé không hề có sự sợ hãi đối với dực

thú, trái lại vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên.

Dưới sự hướng dẫn của cha, cậu bé vuốt ve con thú mấy cái, lúc này mới miễn cưỡng đặt cậu bé lên lưng dực thú

trong tiếng la hét của mẹ.

“Con ngồi cho vững nhé.Vân Tô và Biên Duyên đã sớm quen với việc này, nhưng mà đây là lần đầu tiên An An ngồi lên lưng dực thú, cho nên Vân Tô đã cố ý thắt thêm hai sợi dây an toàn vào chỗ ngồi cho cậu bé.

Thu lại ánh nhìn, dưới ánh mắt mong đợi của An An và ánh mắt hâm mộ của quần chúng xung quanh, Vân Tô vỗ vào sau cổ con dực thú, con dực thú hét lên một tiếng rồi bắt đầu vỗ cánh bay thẳng lên bầu trời.

Khi mọi người đứng ở bên dưới nhìn mấy con dực thú khác bay xung quanh con dực thú đang chở gia đình Vân

Tô, ánh mắt mang theo sự ghen tị, bọn họ cũng muốn có một con dực thú để làm vật cưỡi!

“Oa, nơi này trông thật là đẹp, vừa đen vừa hồng!”

“Mẹ, đó là dị thú gì vậy? Trông nó lớn quá!”

“Cha, cha, đó là cây gì? Làm sao cái cây đó lại cao như vậy? Quả cầu màu đỏ treo trên đó là cái gì?” Ban đầu, Biên Duyên còn kiên nhẫn giới thiệu những loài động thực vật gặp ở trên đường đi cho An An, nhưng

sau đó nghe thấy trăm ngàn câu hỏi tại sao của cậu bé thì đã giơ tay chỉ vào Vân Tô, rồi bảo hỏi cha của con đi! An An cũng rất nghe lời, biết mẹ đã chán trả lời nên cậu bé kéo cha ra tiếp tục bắt đầu trăm ngàn câu hỏi tại sao,

cho đến tận buổi chiều khi tìm được doanh trại để nghỉ ngơi, trong đầu của Vân Tô vẫn tràn ngập câu hỏi của An

An.

Vì đi du lịch, nên khi hạ trại Vân Tô cũng sẽ chọn những nơi có phong cảnh rất đẹp.

Vào ngày này, khi Vân Tô đang ngồi ở trên lưng dực thú nhìn thấy thác nước hùng vĩ ở phía dưới, anh lập tức dẫn

người bay xuống mà gần như không hề suy nghĩ.

Trải qua mấy ngày du lịch, An An đã không còn hỏi trăm ngàn câu hỏi tại sao giống như lúc đầu nữa.

795 chữ

1.25376 sec| 2395.945 kb